Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không, không phải tôi, thật sự không phải tôi!”, Vương Trí lập tức lớn tiếng hét.

Thế nhưng không ai quan tâm đến anh ta, vị cảnh sát đó lại nhìn người nhà của Hoàng Xương nói: “Tại sao trong tài khoản của các người đột nhiên có thêm năm triệu? Với số tiền lớn như vậy có thể ngồi tù ít nhất trên hai mươi năm, còn Vương Trí lập tức bị bắt vì là kẻ tình nghi”.

“Không, không phải tôi, tha cho tôi! Có một người tự xưng là Bạch Gia đến tìm tôi. Anh ta nói chỉ cần tôi đưa chai thuốc đó cho em trai tôi uống, sau đó đến tập đoàn Mạt Lâm gây sự thì anh ta sẽ cho tôi mười triệu!”, Vương Trí hoảng sợ, đối mặt với đám cảnh sát nghiêm nghị, anh ta không cẩn thận nói hết ra.

Mọi người và đám phóng viên tới hóng chuyện đều ngây người, ai mà ngờ sự việc lại xoay chuyển thế này. Ồn ào nửa ngày trời mà cuối cùng lại là một vụ án giết người, đúng là… mất hết lý trí!

“Dẫn đi hết cho tôi!”, vị cảnh sát trưởng đó chán ghét nhìn Vương Trí. Nếu có thể, anh ta rất muốn đánh cho tên này một trận. Chỉ vì tiền mà có thể đầu độc chết em trai ruột của mình.

Còn phần Hoàng Xương, tạm thời vẫn không thể tra ra được nguyên nhân tử vong ngay nhưng có thể kết luận không phải bị trúng độc, nguyên nhân cụ thể vẫn phải từ từ điều tra.

“Chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích về chuyện này, mong mọi người và tập đoàn Mạt Lâm giám sát, chúng tôi đảm bảo sẽ làm minh bạch”, cảnh sát đó nói một câu, sau đó dẫn người rời đi.

Những gì xảy ra ở đây gần như được các phóng viên đăng tải lên mạng với tốc độ thần tốc. Chưa đầy hai tiếng chuyện này đã leo lên top 1 hot search, vượt cả chuyện mập mờ của một chàng trai trẻ và một cô gái gần đây.

Nhưng cái hot search này chỉ đứng đầu chưa đầy hai mươi phút thì biến mất như đá chìm xuống đáy biển.

“Vô dụng, mẹ nó, đồ vô dụng, ông làm việc thế đấy hả?”, trong câu lạc bộ ngầm ở thành phố Trường Minh, Nhiễm Minh Nhật tức giận tát Bạch Thu Nghiệp một bạt tai.

Do tay của hắn vẫn chưa lành nên lập tức hít một hơi khí lạnh vì quá đau, sau đó bắt đầu dùng chân đạp đối phương.

Dù hắn đã ra tay gỡ hot search kia xuống nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. Trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió, chẳng quả tốc độ truyền đi chậm hơn một chút thôi!

Bạch Thu Nghiệp cũng không dám đánh trả, chỉ có thể chịu đựng.

“Cậu Nhiễm đừng nóng ruột! Dù mọi chuyện đã vậy nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi can thiệp vào tiếp tục chặn họ lại một khoảng thời gian nữa. Tôi tra ra được ba ngày sau tập đoàn Mạt Lâm phải giao số hàng gần nhất nhưng bây giờ họ không đủ số lượng nên tôi đã niêm phong hắn ta ba ngày!”, Vu Ấu Hoa bình thản nói.

“Không, chỉ như thế thôi thì vẫn chưa đủ, tôi muốn Mạt Lâm không thể vực dậy được, hai tên chó chết là Trương Trần và Triệu Chí Hào phải ăn cơm tù hàng chục năm, đây chính là kết cục khi đối đầu với Nhiễm Minh Nhật này!”

Nhiễm Minh Nhật nắm chặt bàn tay, giọng nói trầm thấp phát ra qua khóe môi, nỗi nhục mà hắn đã phải chịu đựng đâu thể xóa bỏ dễ dàng như thế được?

“Vậy cậu chủ Nhiễm, cậu muốn làm gì?”, Vu Ấu Hoa vội vàng hỏi.

“Niêm phong xưởng sản xuất của bọn họ, khiến bọn họ không thể vận hành được, chuyện ngày hôm nay cũng phải điều tra lại”.

“Được”, Vu Ấu Hoa gật đầu.

“Bạch Thu Nghiệp, chuyện này cần ông phối hợp, nếu không xử lý ổn thỏa thì ông cũng không cần tồn tại trên thế giới này nữa!”, Nhiễm Minh Nhật nói bằng giọng lạnh lùng.

“Vâng, tôi hiểu rồi”, Bạch Thu Nghiệp hơi run rẩy, ông ta không dám chần chừ, lập tức đi xử lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK