"Từ lâu đã nghe nói Trương Trần có quan hệ với mấy gia tộc lớn ở Hoài Bắc, không ngờ ngay cả nhà họ Tôn cũng dám ra tay với tôi vì hắn".
"Đó là bởi vì lũ rác rưởi ấy không biết thân phận của cậu chủ, nếu không cho chúng mười lá gan cũng không dám!"
"Ha ha, không sao cả", Mạnh Thanh Vân cười nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, bác Tiền, bác cũng thể hiện đôi chút đi chứ nhỉ?"
"Chuyện này không vội, dù sao Hoài Bắc cũng không nhỏ, chắc chắn ngày mai Trương Trần sẽ tới bệnh viện thăm Trương Quốc Hồng, đến lúc đó bác theo sau là được".
"Được", bác Tiền gật đầu rồi hòa mình vào bóng đêm.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc biết tin năm mươi người của Tôn Khuê Sơn đều phải vào bệnh viên, Trương Trần cũng hơi ngẩn người.
Năm mươi người, đây là khái niệm thế nào chứ? Cho dù dùng súng liên thanh thì cũng phải bắn hơn mười phút mới đánh gục năm mươi người ở một nơi rộng rãi như thế.
"Cả hai người đó đều biết võ, tôi đã bảo bọn họ rút lui nhưng vẫn không kịp", Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.
"Chuyện này các ông không cần can thiệp nữa, để tôi tự lo", Trương Trần trầm ngâm một lát rồi nói.
Có cao thủ ở cấp bậc này bảo vệ, lại còn tới từ Thượng Đô, mặc dù Trương Trần vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Mạnh Thanh Vân, nhưng anh cũng loáng thoáng đoán ra đôi chút rồi.
"Không được!", Tôn Khuê Sơn vội vàng nói.
Trương Trần là nhân vật cốt lõi, bất cứ lúc nào cũng không thể xảy ra chuyện, nếu không thì chẳng khác nào rắn mất đầu, người khác không làm gì thì Trường Minh cũng sẽ hỗn loạn.
Triệu Chí Hào mấp máy miệng, ông ta cũng định khuyên Trương Trần nên lý trí một chút. Những chuyện Trương Trần nghĩ đến, ông ta cũng nghĩ tới rồi. Nhưng ông ta cũng hiểu tính khí của Trương Trần, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Hiện giờ bên tỉnh An Hoa vẫn để ý và chuẩn bị ra tay với họ bất cứ lúc nào. Nếu như đám gia tộc này đều nhắm mũi dùi vào họ thì họ căn bản không ứng phó được.
“Không cần nói nhiều nữa”, Trương Trần khoát tay nói: “Chỗ Mạnh Thanh Vân tôi sẽ tự giải quyết, chuyện khác các ông giải quyết là được”, Trương Trần đưa ra quyết định rồi lái xe đến bệnh viện.
Đã nộp xong tiền phẫu thuật của Trương Quốc Hồng, chắc là hôm nay sẽ bắt đầu làm nên anh phải đến đó xem sao.
Lúc Trương Trần đến thì Mạnh Thanh Vân đã túc trực ở bên cạnh. Ánh mắt của hắn chốc chốc lại nhìn lên người Phương Thủy Y, trong ánh mắt liên tục lóe lên vẻ ham muốn.
Tay Phương Thiên Bàng đeo băng, hài lòng nhìn Mạnh Thanh Vân. Rõ ràng người này vô cùng được lòng ông ta, hơn nữa tiền viện phí cũng là người ta trả giúp.
“Anh đến đây làm gì?”, lúc Trương Trần vào phòng bệnh, chào đón anh chính là ánh mắt lạnh băng của Phương Thủy Y.
Đúng là khi so sánh hai người này với nhau thì Trương Trần bị hạ thấp hơn một bậc.
“Anh đến xem tình hình thế nào”, Trương Trần bình tĩnh nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thanh Vân, còn hắn cũng nhìn anh với ánh mắt bỡn cợt.
“Trương Trần à! Ở đây không có chuyện gì đâu, tiền viện Mạnh Thanh Vân cũng nộp rồi, cậu bận gì thì cứ đi làm đi”, Phương Thiên Bàng thấy vậy thì lên tiếng nói.
“Ha ha”, Trương Trần bật cười nói: “Bố chắc chắn là Mạnh Thanh Vân nộp tiền không?”
“Không phải là người ta thì lẽ nào là cậu sao?”, Phương Thiên Bàng hừ lạnh một cái. Chuyện xảy ra như này, cũng may là người ta đến giúp. Trương Trần đã không làm được gì còn đến đây nói kháy, điều này khiến ông ta rất tức giận.
“Ha ha, thưa bác, ai nộp không quan trọng, quan trọng là bác gái yên tĩnh dưỡng bệnh. Cháu đã hỏi bệnh viện rồi, thời gian phẫu thuật là chiều hoặc chậm nhất là tối nay, mọi người cứ yên tâm ạ”, Mạnh Thanh Vân cười nói.