Diêm Thiết Sinh ra tay thì không thể giấu được chuyện Bạch Thu Nghiệp bị bắt đi, hơn nữa Diêm Thiết Sinh cũng không có ý che giấu!
Trên sân thượng của một khách sạn, Nhiễm Minh Nhật mang vẻ mặt âm u nhìn Vu Ấu Hoa bên cạnh nói: “Ông nghĩ sao?”
“Trương Trần này không đơn giản!”, Vu Ấu Hoa trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói, ngay cả Diêm Thiết Sinh cũng ra mặt cho Trương Trần, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Dường như thấy lời của mình hơi vô nghĩa, Vu Ấu Hoa nói tiếp: “Bạch Thu Nghiệp là một con chó, không có cũng không sao cả, chẳng phải lo gì. Dù Diêm Thiết Sinh có ra tay cũng không thể thay đổi được gì”.
“Chu Nhân Kiệt và Chu Đại Hưởng đã chuẩn bị tài liệu, thêm vào vài chứng cứ do cậu cung cấp, có thể nói vụ kiện này sẽ thắng thôi. Chỉ cần thắng, những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó Trương Trần vẫn là hai bàn tay trắng”.
“Những gì tôi muốn không chỉ là lấy hết mọi thứ trong tay hắn, tôi muốn hắn phải ở trong đó hết nửa đời còn lại!”, Nhiễm Minh Nhật nghiến răng nghiến lợi nói, làm Trương Trần mất hết mọi thứ không đủ để xua tan cơn hận của mình.
Đối phương dùng búa dầu đập nát bàn tay hắn, nếu không trút được cơn giận này, hắn còn đến đây để làm gì?
Vu Ấu Hoa hơi lúng túng, bên Diêm Thiết Sinh rất phiền phức, làm không tốt thì ông ta sẽ tự rước lấy rắc rối. Nhưng vừa nghĩ đến lợi ích mà lúc đó phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm mang lại và sự hỗ trợ của nhà họ Nhiễm, ánh mắt ông ta dần trở nên hung ác.
“Cậu chủ Nhiễm, cậu chắc chắn muốn làm vậy à?”
“Hửm?”, Nhiễm Minh Nhật khó hiểu hỏi.
“Chuyện ở thành phố này đều do tôi quyết định, chỉ cần cậu có chứng cứ kết luận, dù Trương Trần là con trai của Diêm Thiết Sinh, tôi cũng tống hắn vào tù!”, Vu Ấu Hoa cắn răng nói.
“Nhưng nếu muốn làm thành một vụ án lớn thì cần phải nhờ ông giúp”, Nhiễm Minh Nhật nói.
Vu Ấu Hoa gật đầu, hai người ngầm đồng ý với nhau, cái gọi là chứng cứ chẳng qua chỉ là giả mạo mà thôi, đến lúc đó xem thủ đoạn của ai khôn khéo hơn.
…
Khi Trương Trần bước ra khỏi cổng văn phòng thành phố, mấy người Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng cũng vừa đuổi theo đến cổng.
“Anh Trương, sao anh được ra nhanh vậy?”, Cao Hưng Tùng hơi ngạc nhiên hỏi.
Trương Trần chỉ cười không nói, trong lòng anh tỏ như soi gương, chuyện này chắc chắn là do Trần Bắc Vọng ra tay, đây là mượn thế để lợi dụng Trần Bắc Vọng vào cuộc. Một Vu Ấu Hoa dù thế lực đằng sau lớn thế nào, cũng không thể vượt qua sóng gió, trừ khi có bằng chứng xác thực!
“Tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ông, xảy ra chuyện gì à? Nói ngắn gọn thôi!”, Trương Trần nhìn Triệu Chí Hào hỏi, lúc này hắn vẫn chưa biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Chí Hào kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi bất lực nói: “Tôi cũng vừa ở trong đó ra ngoài không lâu, vừa ra đến cửa thì nhận được thư của luật sư, sáng mai vẫn ở chỗ cũ…”.
“Ồ? Lẽ nào bây giờ còn có người có thể đụng vào các người sao?”, Trương Trần nhìn Cao Hưng Tùng và Phương Đại Vĩ hỏi.
Hai người hơi hổ thẹn, cười khổ nói: “Lần này thì khác, Long Quốc nhân tài đầy rẫy, không ai dám tự xưng mình là người giỏi nhất nhưng danh tiếng của đoàn luật sư do Chu Đại Hưởng đứng đầu thì vẫn dựa vào thực lực của bản thân. Năm luật sư hàng đầu không phải là hư danh, hơn nữa Nhiễm Minh Nhật chắc chắn sẽ có chuẩn bị”.
“Nói cách khác người ta khí thế hừng hực mà đến, chắc chắn có vài chiêu trò”.
“Chu Đại Hưởng à?”, Trương Trần khẽ cười, anh cũng đến từ thủ đô nên cũng có nghe nói đến người này!
“Đừng lo, tự tôi có cách ứng phó, bình tĩnh không được hoảng!”, Trương Trần trấn an một câu rồi mọi người lái xe về Hoài Bắc.
Có lời nói của Trương Trần, bất kể là Triệu Chí Hào hay Cao Hưng Tùng đều cảm thấy như có chỗ dựa vững chắc.
Đêm đó, mấy người Cao Hưng Tùng gần như cả đêm không ngủ mà sắp xếp lại từ đầu đến cuối một số chứng cứ quan trọng. Đến khi mặt trời mọc, Triệu Chí Hào đích thân lái xe chở Trương Trần và Cao Hưng Tùng đến Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc.
Có thể nói Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc rất náo nhiệt, vụ kiện lần này khác với lần trước. Nhưng mấy paparazzi linh hoạt về tin tức ít nhiều gì cũng biết thực lực của đôi bên.
Là nguyên đơn, dĩ nhiên Chu Nhân Kiệt sẽ có mặt, đằng sau ông ta là Ngô Thanh Nguyên – chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh, lúc này không biết bao nhiêu phóng viên đang vây quanh hai người.
“Xin hỏi ông Chu, đội luật sư của ông thật sự là ông Chu Đại Hưởng đến từ thủ đô sao? Như vậy có phải có thể nói chắc chắn các ông sẽ thắng đúng không?”
“Xin hỏi chủ tịch Ngô Thanh Nguyên tập đoàn Xương Thịnh, ông cũng đã đạt được mối quan hệ chiến lược với ông Chu rồi sao?”
Đối mặt với các câu hỏi của đám paparazzi, Ngô Thanh Nguyên tỏ ra rất nhã nhặn, khẽ cười nói: “Thật ra, anh Chu đã định hợp tác với chúng tôi ngay từ đầu nhưng sau đó phương thuốc bị đánh cắp, chuyện này cũng bị hoãn lại. Đến hôm nay chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, những gì chúng tôi làm sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”