Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa đi cô ta vừa hỏi: “Có một bệnh nhân bị suy hô hấp cấp, cứ hôn mê mãi, tôi không có cách nào cả, anh mau tới xem thử đi!”

“Được!”, Trương Trần gật đầu, anh biết mạng người là trên hết, lập tức lấy kim châm cứu ra, đi theo Chu Viên Viên vào phòng bệnh đằng sau.

“Anh là ai? Anh không được phép vào trong!”, bốn người đàn ông trông coi bên ngoài lập tức chặn cửa, lạnh lùng nhìn Trương Trần.

“Anh ấy là bác sĩ của phòng khám, các anh mau tránh ra”, Chu Viên Viên sốt ruột nói.

“Thật sự xin lỗi, xin hãy xuất trình giấy phép hành nghề y cho chúng tôi xem, nếu không thì anh ta không thể vào được, cũng không thể gánh được trách nhiệm này!”, bốn người đàn ông không chịu nhượng bộ, nhất quyết đòi giải quyết theo đúng quy định.

Chu Viên Viên lo lắng giậm chân, cô ta nói cáu gắt: “Bệnh nhân trong đó mà không được chữa trị thì sẽ chết mất, các anh là vệ sĩ mà lại cố chấp như thế, đến lúc nào rồi mà còn quy với chả củ?”

“Ha ha, cô Chu, cô cũng biết bệnh nhân trong đó sắp không qua khỏi rồi, vậy mà cô còn ở đây, không vào cứu chữa nhanh lên?”, người đàn ông có một nốt ruồi đen trên mặt cười nói.

“Cút đi!”, lúc này, Trương Trần hừ lạnh một tiếng. Bốn người đàn ông kia giận tím mặt, nhưng còn chưa kịp chửi mắng Trương Trần thì đã cảm thấy phần cổ như bị muỗi đốt một cái.

Trương Trần rút tay về, Chu Viên Viên nhìn thấy bốn chiếc kim đâm vào cổ của bốn người đó, sau đó bọn họ không động đậy được nữa.

Nếu là lúc bình thường thì nhất định Chu Viên Viên sẽ kéo Trương Trần để hỏi xem anh đã làm thế nào, nhưng bây giờ chưa biết người bên trong sống chết thế nào, hiển nhiên cô ta không có tâm trạng này.

“Trương Trần, anh đừng để ông ấy chết ở đây đấy!”

Bọn họ vào trong, Chu Viên Viên nhìn người nằm trên giường rồi nói sốt sắng. Vốn dĩ lần trước bọn họ đã bị người của sở cảnh sát cảnh cáo vì bán thuốc giả, khó khăn lắm mới mở được một phòng khám, nếu có người chết ở đây thì cô ta đừng mong được làm tiếp.

Trương Trần nhíu mày, anh bắt mạch rồi kiểm tra mắt của bệnh nhân.

Bệnh nhân này khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, hơi thở yếu đến mức gần như không cảm nhận được, mạch tượng cũng cực kỳ loạn, như thể không phải bởi vì bị bệnh, nếu muốn nói rõ ràng thì giống như đang cố tình làm thế hơn.

Ngón tay cái của Trương Trần ấn vào mấy huyệt vị Ngọc Tức, Mạnh Linh và Huyễn Môn ở trước ngực bệnh nhân, sau đó anh mới nói trầm giọng: “Chu Viên Viên, có phải cô đắc tội với người khác không?”

“Đắc tội với người khác? Chắc không có đâu, tôi ngoan lắm!”, Chu Viên Viên lắc đầu rồi lại nói: “Sao anh lại nói thế?”

“Người này vốn bị ung thư, nhưng nếu được điều trị tử tế, mời bác sĩ giỏi tới thì hoàn toàn có thể sống thêm ba năm. Nhưng hiện tại mạch của ông ta rất loạn, tôi ấn vào mấy huyệt vị ngọc tức, mạnh linh mà ông ta không hề có phản ứng gì cả, trường hợp như thế này chắc chắn là có người đã động tay động chân vào người ông ta, nếu không thì sẽ chẳng như thế này”.

“Chắc không phải chứ?”, khuôn mặt của Chu Viên Viên trở nên tái mét. Nghe Trương Trần nói nghiêm túc như thế, cô ta vắt óc suy nghĩ một lát rồi như sực nhớ tới điều gì đó, hô lên thất thanh: “Lẽ nào, lẽ nào là ông nội?”

“Chu Nhân Kiệt?”, Trương Trần nói trong sự nghi hoặc: “Đúng là ông ta có bản lĩnh này, trong cả Hoài Bắc hiện nay, số người có thể làm được như thế này không quá ba người, làm rối loạn mạch tượng thì dễ, nhưng để cô nàng ngốc nghếch như cô không phát hiện ra được thì không dễ chút nào”.

“Nhất định là ông ấy, nhưng ông ấy không biết làm như vậy thì tôi sẽ chỉ càng hận ông ấy hơn thôi!”, Chu Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trương Trần, anh có cách gì chữa khỏi cho người này không? Nếu không ông ấy sẽ đạt được ý đồ mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK