Chu Nhân Kiệt đáp: “Trong này là bảy trăm ngàn, đủ để mua một căn nhà nhỏ ở đường vành đai ba rồi. Cậu gật đầu một cái, sau này tôi sẽ còn tăng thêm một triệu nữa, chỉ cần cậu quên chuyện bản thân đã chữa bệnh cho năm người kia, chỉ thế thôi. Cậu thấy sao?”
“Ông nội, sao ông lại làm thế?”, khi nghe được mục đích cuối cùng, Chu Viên Viên chẳng hiểu gì hỏi.
Chu Nhân Kiệt không chút giấu giếm, nói thẳng: “Bên phía Nhân Phong Đường đã không thể hoạt động nữa rồi, cháu quay về quản lý công ty nhà mình đi. Có điều, một đứa con gái còn trẻ như cháu, đương nhiên cần có chút danh tiếng!”
Nói đến đây, Trương Trần và Chu Viên Viên đều hiểu ra cả rồi. Nếu như để Chu Viên Viên hưởng công lao chữa khỏi bệnh cho năm người kia, vậy thì con đường đi của cô ta sẽ bằng phẳng hơn nhiều. Nói thẳng ra, Chu Nhân Kiệt đang lót đường cho Chu Viên Viên, thậm chí là cả nhà họ Chu.
“Nhưng cháu không biết phương pháp điều trị đó!”, Chu Viên Viên phản bác lại.
“Không cần!”, Trương Trần cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Nhân Kiệt và nói: “Ông cô cần cái danh thôi, chỉ cần tin tức được lan truyền, đâu ai biết đó có phải do cô chữa khỏi không, còn ông cô cần chút thể diện để tới khi đó, dù không phải cô chữa khỏi thì cũng sẽ thành phải thôi”.
“Đúng thế!”, Chu Nhân Kiệt cười một tiếng. Cơ hội lần này vô cùng tốt, bắt lấy được thời cơ này có thể đẩy cháu gái của mình lên tầm cao mới. Vậy nhưng ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt ông ta biến mất rất nhanh.
“Tôi đã nói rồi, chuyện này không cần bàn bạc gì nữa!”, giọng nói dõng dạc của Trương Trần truyền tới.
“Ba triệu!”, Chu Nhân Kiệt trầm giọng đáp.
“Bốn triệu!”, thấy Trương Trần vẫn không nói gì, Chu Nhân Kiệt lại hét lên một tiếng.
“Ông nội, sao ông lại làm thế. Đây vốn là công của Trương Trần. Khi ấy, cháu còn không có cách để ổn định tình trạng bệnh của bọn họ”, Chu Viên Viên nói lớn. Cô ta là người rất độc lập và có chính kiến, nếu không cũng chẳng đến mức bỏ mặc nhà họ Chu, tự mình ra ngoài tham gia chuỗi phòng khám Nhân Phong Đường của nhà người ta.
Theo cô ta thấy, chuyện này với hành động cướp công của người khác đúng chẳng khác gì nhau. Hơn nữa còn làm trái với nguyên tắc của cô ta nữa.
“Chẳng phải ông đã bồi thường cho cậu ta rồi sao?”, giọng nói của Chu Nhân Kiệt cũng trở nên lạnh lùng. Ai thèm quan tâm vấn đề thật giả của chuyện này chứ. Ông ta cần danh tiếng, có tiếng sẽ có tiền, chứ cứ nghĩ ông ta là phật sống tái thế à.
Trương Trần liếc nhìn Chu Viên Viên, sau đó đưa mắt về phía Chu Nhân Kiệt, nhẹ giọng nói: “Ông Chu, tạm không nói đến chuyện công lao, chỉ nói tới đạo đức và nhân cách, cô cháu gái này bỏ xa ông mười tám con phố!”
“Láo xược!”, Chu Nhân Kiệt nổi giận đập bàn, bốn người vệ sĩ đứng một bên cũng đanh mặt lại.
“Ranh con, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không? Không nhiều người dám ăn nói xấc xược với ông Chu như vậy đâu!”
“Chỗ tiền này đủ để cậu ăn tiêu rồi, người trẻ tuổi nên hiểu thấy tốt thì nhận lấy...”
“...”
Chu Nhân Kiệt im lặng nghe vệ sĩ của mình buông lời đe dọa Trương Trần, một lúc sau ông ta mới xua xua tay ngăn lại, cười nói: “Trương Trần, chuyện này đối với cậu là vụ làm ăn một vốn mà được bốn lời, có đáng vì cái gọi là nhân cách mà bỏ đi không?”
Vừa mới nói xong, Trương Trần còn chưa phản ứng gì, Chu Viên Viên đã trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn ông nội. Cô ta chẳng bao giờ nghĩ rằng câu nói như vậy lại phát ra từ miệng ông nội mình.
“Ông nội, người làm nghề y trước tiên cần phải có y đức, ông làm như vậy chẳng phải là làm trái lại với lòng tin của người thầy thuốc sao? Nó có khác gì với mấy tay thương nhân chỉ