“Tôi không làm anh hùng rơm đâu!”, Trương Trần cười nói.
“Cảm ơn anh!”, Chu Viên Viên bỗng nhón chân lên hôn một cái vào má Trương Trần.
Trương Trần nghệt mặt ra, đám Triệu Chí Hào, Tôn Khuê Sơn cũng mở to đôi mắt, Chu Viên Viên thì đỏ bừng mặt.
“Hơ, ai mang một con dao tới đây!”, Trương Trần phá vỡ sự lúng túng, thoát khỏi cảm giác dịu dàng nồng thắm ấy.
Một con dao nhanh chóng được đặt vào tay Chu Viên Viên.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn quay đi, đây cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ!
Vừa rồi Trương Trần đánh Nhiễm Minh Nhật, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Giờ đây gân tay gân chân gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, chỉ là tuổi tác của bọn họ không cho phép. Ngán ngẩm nhìn Trương Trần và Chu Viên Viên, giữa chốn đông người thế này, liệu có thích hợp không?
Chu Viên Viên run rẩy cầm con dao găm trong tay. Cô ta chưa từng làm loại chuyện như thế này bao giờ, lần đầu không tránh khỏi căng thẳng.
Chu Nhân Kiệt ở bên cạnh cũng đã tuyệt vọng rồi, chỉ cần Chu Viên Viên đâm nhát dao này xuống thì coi như hết, nhà họ Chu chắc chắn không còn đường sống!
“Ahhhh!”, Chu Viên Viên đột nhiên hét lên, nhắm chặt mắt đâm vào gân tay Nhiễm Minh Nhật.
Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ở bên vẫn quay mặt đi cười tủm tỉm. Nhìn vẻ mặt bỉ ổi đó, là đàn ông thì đều hiểu chuyện mà hai ông lão đang thảo luận chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp gì!
Đột nhiên Tôn Khuê Sơn vô tình ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe con màu cờ đỏ. Ông ta vội vàng chạy tới đến cả cửa xe cũng không kịp đóng.
“Không ổn rồi!”, Tôn Khuê Sơn biến sắc, vội vàng quay người hét lớn: “Dừng tay, dừng tay...”
Vừa nói Tôn Khuê Sơn vừa vội vàng chạy lại. Lúc này Chu Viên Viên cũng đã mở mắt. Trương Trần cũng nhìn Tôn Khuê Sơn với ánh mắt hoài nghi.
“Cậu Trương, có người tới!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Trương Trần nhíu mày, ở Hoài Bắc, người có thể khiến Tôn Khuê Sơn biến sắc chắc chắc không phải người tầm thường, anh hỏi: “Người đó là ai?”
“Vu Ấu Hoa, người của bên thành phố Trường Minh, xét theo quyền lợi thực tế mà nói, cục trưởng Hàn của Hoài Bắc cũng phải dưới chướng ông ta, nếu ông ta nổi giận thì cho dù là ở Hoài Bắc ông ta cũng có tiếng nói không hề nhỏ!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Nhất là cách tồn tại như của nhà họ Tôn ông ta, kiêng kị nhất là cảnh sát. Ông ta còn đỡ, vì dù sao thân phận của ông ta cũng là bề nổi, nhưng Tôn Khuê Minh, em trai ông ta thì coi như xong đời rồi!
Có một số chuyện lẽ ra đều là do Tôn Khuê Minh ra mặt. Giống như trường hợp này, thường thì Tôn Khuê Sơn sẽ không nhúng tay vào. Nhưng vì chuyện này dính dáng đến Trương Trần, mà lần trước lúc trị bệnh cho bố của ông ta, em trai ông ta lại đắc tội Trương Trần. Vậy nên, chỉ cần liên quan đến Trương Trần, Tôn Khuê Minh sẽ ngoan ngoãn đưa người cho anh trai ông ta!
Lúc này, người đàn ông trung niên đó, cũng chính là Vu Ấu Hoa đã đi tới!
Ông ta đúng là béo quá rồi, đi có mấy bước mà mồ hôi đã đầm đìa đầy lưng.
Vừa bước vào ông ta liền quát lớn: “Tất cả đứng yên, dừng tay lại cho ông!”
Vu Ấu Hoa nói xong liền liếc mắt sang Nhiễm Minh Nhật, sắc mặt ông ta lập tức xám lại!
“Cậu chính là người cầm đầu ở đây?”, Vu Ấu Hoa đảo mắt một vòng. Mặc dù khó hiểu vì không biết tại sao một thằng nhóc chừng hai mươi tuổi lại đứng ở vị trí chính giữa, nhưng giờ ông ta không rảnh để ý tới chuyện đó.
Ông ta nhận được điện thoại từ thành phố Trường Minh liền vội vàng chạy tới, người còn không kịp đem theo, nhưng xem tình hình có vẻ như đã chậm một bước rồi!
Trương Trần nhún vai từ chối cho ý kiến.