“Cậu chủ Nhiễm, cậu đừng vội”, vừa nghe thấy Nhiễm Minh Nhật nói thế Chu Nhân Kiệt lập tức lên tiếng luôn. Khó khăn lắm mới bám được nhà họ Nhiễm thì làm sao có thể từ bỏ như này được.
“Vậy đi cậu chủ Nhiễm, chúng ta qua đó xem sao. Đợi khi cậu đưa con bé về rồi, sau khi kết hôn thì nó nhất định sẽ nghe lời thôi mà. Dù sao thì tính cách con gái cũng hơi bướng bỉnh chút”.
“Mong là như thế”, Nhiễm Minh Nhật hừ một tiếng rồi cùng với Chu Nhân Kiệt đi về phía phòng Chu Viên Viên.
Hai người đứng bên ngoài phòng, gõ cửa mấy cái nhưng không có ai lên tiếng. Nhiễm Minh Nhật không thèm nói nhiều mà đá trực tiếp một cái vào cửa.
Bên trong phòng, Chu Viên Viên đã treo cổ bằng sợi dây thừng.
“Viên Viên”, Chu Nhân Kiệt lo lắng định lên trước cứu cháu gái nhưng bị Nhiễm Minh Nhật ngăn lại.
“Ông Chu, cứ để tôi, ông cứ đứng nhìn là được rồi. Tính cách con gái quá cứng thì phải dạy lại rồi, nếu không khi về nhà họ Nhiễm lại làm phản thì sao?”, Nhiễm Minh Nhật hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng. Đồ vật của hắn chưa được hắn cho phép thì sao có thể tự tìm cái chết được?
Hắn rút dao ra cắt đứt sợi dây thừng. Chu Viên Viên vừa thở được một chút thì đã bị Nhiễm Minh Nhật bóp chặt cổ ném xuống đất.
“Tiện nhân! Còn dám tự tử sao?”, Nhiễm Minh Nhật vừa mắng vừa đấm đá.
“Quỳ xuống cho tôi”, Nhiễm Minh Nhật quát lớn rồi đá vào đầu gối của Chu Viên Viên, sau đó kéo tóc của cô ta khiến cô ta đập mặt lên sàn nhà.
Bốp, bốp, bốp… Tiếng đầu và sàn nhà va vào nhau tạo nên âm thanh nặng nề, rất nhanh trên sàn nhà đã xuất hiện những vết máu.
“Ha ha! Nếu như ông Chu không chịu được thì thôi vậy, quả thật tính cách của cô Chu cứng quá, không dạy dỗ thì không được”, Nhiễm Minh Nhật cười híp mắt nhìn Chu Nhân Kiệt, nói.
Chu Nhân Kiệt do dự một lát, cuối cùng không nói gì. Nhà họ Nhiễm quả thật khiến ông ta không dám làm gì, chỉ hy vọng Chu Viên Viên có thể nghĩ thông suốt.
“Cầm nước đến đây, hất nước cho cô ta tỉnh lại”, Nhiễm Minh Nhật lạnh lùng nói.
Rất nhanh, một người giúp việc đã xách một thùng nước đến làm Chu Viên Viên tỉnh lại.
“Viên Viên, nghe lời đi, cháu đừng ương bướng nữa, sau này là người của cậu chủ Nhiễm rồi”, Chu Nhân Kiệt nhìn thấy Chu Viên Viên tỉnh lại thì vội nói.
“Ha ha, ông nội tốt của cháu, chỉ sợ trong mắt ông, hiện giờ cháu chỉ giống món hàng được giao dịch thôi”, Chu Viên Viên khắp mặt đều là máu, nói với giọng yếu ớt.
“Viên Viên! Ông nội làm vì nhà họ Chu chúng ta thôi, cháu đừng làm càn nữa, mau dập đầu đền tội với chồng mình đi”.
“Phụt”, Chu Viên Viên nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Nhiễm Minh Nhật khiến sắc mặt hắn giờ đây sầm lại phát sợ.
“Tiện nhân”, Nhiễm Minh Nhật tay nhuốm máu, sau đó hắn cho lên mồm nếm thử, cuối cùng lấy dao thủ sẵn trong người rạch một vệt trên người Chu Viên Viên.
“Xoẹt” một cái, áo Chu Viên Viên bị rách, máu thịt lẫn lộn, Chu Nhân Kiệt nhìn thấy mà không kìm được xót xa.
Chu Viên Viên không còn sức kêu đau nữa, chỉ có thân người đang run rẩy của cô ta thể hiện sự đau đớn thôi.
“Ở chỗ tôi, muốn chết cũng là mong muốn xa xỉ đấy”, Nhiễm Minh Nhật cười tàn nhẫn, từ hông rút ra một chiếc kim bạc rồi đâm vào người Chu Viên Viên.
Ngay lập tức, Chu Viên Viên mặt nhăn nhó phát ra tiếng kêu thảm thiết.