Tiền Sinh Bình đang tìm huyệt vị thì liền dừng tay lại. Ông ấy nhìn Triệu Chí Hào một cái, sau đó ngồi bệt xuống đất, cảm thán nói: “Haiz! Lớn tuổi rồi nên tôi lực bất tòng tâm. Tôi phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể tiếp tục chữa trị được”.
Lý Kim Nguyên vừa nghe thấy câu này thì liền sốt sắng hết lên. Tên Tiền Sinh Bình này mà nghỉ thì con trai của ông ta phải làm sao?
“Bác sĩ ơi, chỉ cần ông cố gắng một chút, cố gắng cứu sống con tôi thì tôi sẽ gửi ông một triệu tệ… À không, mười triệu tệ…”.
“Tôi không thích tiền, đời này tôi ghét nhất chính là tiền…”, Tiền Sinh Bình khoát khoát tay rồi nằm bò ra giường bệnh dự phòng, nói gì cũng không để ý.
Không còn cách nào khác, Lý Kim Nguyên suốt đêm đi tìm mấy bác sĩ đông y và đều hứa bỏ ra mười triệu tệ tiền chữa trị. Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai ông ta thì sẽ gửi tiền mặt luôn.
Một số bác sĩ đông y già ban đầu còn thấy động lòng nhưng sau đó Triệu Chí Hào cứ phỉnh vào một câu: “Đây là do Trương Trần đánh”, chỉ cần nghe thấy mấy chữ này thì bất luận đám người này có bản lĩnh thế nào thì đều đuổi người ra khỏi cửa.
“Haiz! Tôi bảo này ông chủ Lý! Chỉ có một người có thể chữa khỏi thôi, ông chịu cúi đầu chút thì đã làm sao?”, đến lúc trời sáng, Lý Kim Nguyên chạy đôn chạy đáo suốt buổi tối giờ đây tròng mắt đen trũng xuống, nói: “Tôi không tin trên đời này chỉ có một mình Trương Trần có bản lĩnh”, Lý Kim Nguyên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nhờ vào mối quan hệ của mình đi tìm những danh y không quá nổi tiếng nhưng tay nghề cao siêu.
Còn Triệu Chí Hào ở bên cạnh cười tủm, nhìn bóng lưng của Lý Kim Nguyên, sau đó ông ta nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Không phải là vẫn chưa biết được địa vị của Trương Trần trong giới đông y hiện giờ chứ?”
“Thôi vậy, tôi muốn xem ông có thể tìm được không?”
Đúng là ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng thì Lý Kim Nguyên cũng nhận được tin trong một nhà thuốc ở Nam Thành có một bác sĩ đông y già, nghe nói tay nghề vô cùng lợi hại.
Ông ta cười khinh bỉ Triệu Chí Hào một cái, sau đó nhanh chóng đưa người qua đó.
Trong nhà thuốc đó, ông bác sĩ già sáng sớm đã bị người ta đập cửa đến nỗi tỉnh giấc. Lý Kim Nguyên không nói nhiều mà bảo người khiêng hòm vào, bên trong đều là tiền giấy mới tinh.
“Thưa ông, mong ông hãy cứu con trai tôi, làm phiền ông”, Lý Kim Nguyên khom người nói: “Đây đều là tiền chữa bệnh của ông đấy ạ”.
Ông bác sĩ già này đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu, hiện giờ mắt ông hoa lên chút, vội gật đầu luôn.
Lúc Lý Thiên Hoa được khiêng vào, bác sĩ già dùng kính viễn thị cũ kỹ chẩn đoán một lát, cười nói: “Cũng hơi phiền phức đó, nhưng cũng may là trước đây tôi từng nhìn thấy một phương thuốc cổ truyền rồi nên có thể thử”.
Nghe nói thế, Lý Kim Nguyên mừng rỡ. Ông ta nhớ lại lời của Trương Trần nói mà cười khinh khỉnh một cái. Đợi sau khi con trai của mình khỏi bệnh thì Trương Trần sẽ phải đón lấy đòn báo thù của ông ta. Kể cả hiện giờ anh ta có đeo cái mác bác sĩ Đông y đi chăng nữa.
Trong lúc bác sĩ già sắp châm kim xuống thì một giọng nói vang lên: “Hắn ta có thù với thần y Trương đấy, ông… Thật sự muốn giúp hắn sao?”, Triệu Chí Hào bước vào khẽ nói. Mà sau khi nói xong câu này, Triệu Chí Hào cũng chuồn luôn. Ông ta cũng sợ Lý Kim Nguyên phẫn nộ bất chấp hậu quả mà đánh ông ta một trận mất.
Còn bác sĩ già lúc này cũng dừng tay và không châm kim bạc xuống.
“Thưa ông! Thật ngại quá, số tiền này chỉ e là tôi không có phúc tiêu rồi”, bác sĩ già thở dài nói.
“Tại sao chứ, lẽ nào chỉ vì Trương Trần sao?”, nghe thấy đối phương có cách nhưng đột nhiên lại từ bỏ, Lý Kim Nguyên cực kỳ sốt ruột!
Những người trước đều là những người có danh tiếng trong ngành y, bọn họ quen biết với Trương Trần thì không nói làm gì, nhưng người này chỉ mở tiệm thuốc trong một con hẻm nhỏ tại
sao ông ta lại không thích tiền chứ?