Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy”, có một người nữa cũng phụ họa vào: “Với tài năng của ông chủ Cổ, kể cả là con cháu xuất thân ở những gia tộc của thủ đô cũng không dám coi thường ý chứ. Nếu ông chủ Cổ thích thì tôi có quen với mấy cô gái được lắm, có thể giới thiệu cho ông chủ Cổ”.

Triệu Chí Hào thấy thế thì thầm thấy vui mừng, sau đó cười lạnh nói: “Bà cụ Phương, có cần tôi gọi người đến tiễn bà về không?”

Bà cụ Phương ôm ngực, chỉ cảm thấy ngột ngạt, không nói nên lời. Nếu không phải Phương Thiên Dương nhanh tay nhanh mắt lên trước đỡ lấy thì khéo bà cụ Phương đã ngã quỵ trên đất rồi.

Phương Thiên Quang ngây người ra, ông ta như con chuột giãy chết nắm chặt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng, quát lớn: “Triệu Chí Hào! Kể cả các ông dừng hợp đồng thì cũng phải bỏ ra tiền vi phạm hợp đồng chứ”.

“Đúng vậy”, Phương Thiên Thành lập tức phụ họa vào.

“Ai trong các người ký hợp đồng vậy?”, Triệu Chí Hào lạnh lùng nói.

Lúc này, Phương Thủy Y như bị người ta rút xương cột sống vậy, cô dùng toàn bộ sức lực nói: “Điều khoản cuối cùng trong hợp đồng là tập đoàn Mạt Lâm có tất cả các quyền, nói cách khác là có thể đơn phương kết thúc hợp đồng”.

Câu nói của Phương Thủy Y như một chốt mở làm đám người nhà họ Phương bùng nổ, như thế khác nào đang nói nhà họ Phương sẽ phải gánh chịu mọi tổn thất?

Nghĩ tới số tiền đáng sợ ấy, người nhà họ Phương chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, huyết áp nhanh chóng tăng lên. Chẳng lẽ nửa đời còn lại bọn họ sẽ phải sống trong cảnh trốn nợ hay sao?

“Phương Thủy Y, con tiện nhân, rõ ràng đây là một hợp đồng bất bình đẳng, ai cho mày cái gan để mày ký, mày kéo nhà họ Phương xuống vực thẳm rồi đấy!”, Phương Thiên Quang vỗ bàn quát tháo Phương Thủy Y.

Trên mặt Phương Thủy Y chỉ toàn là nước mắt, cô nói lạnh lùng: “Tập đoàn Mạt Lâm trợ giúp nhà họ Phương như thế mà không đòi hỏi bao nhiêu lợi nhuận, người ta yêu cầu nhiều một chút thì đã sao? Còn nữa, cổ phần và quyền quản lý nhà họ Phương là do bà cụ Phương giao cho tôi, vậy nên tôi có quyền quản lý. Tôi muốn ký thì ký, cần phải cho các người biết sao?”

“Còn nữa, nếu hôm nay các người không bày trò mất mặt ở đây thì chuyện cũng chẳng đến mức này, mọi hạng mục đều sẽ được tiến hành bình thường, bây giờ ông lấy đâu ra mặt mũi nói tôi?”

Phương Thủy Y cũng không kìm nén được nữa nên đã bùng nổ, dù cô có dễ bắt nạt đến đâu đi chăng nữa thì những người này cũng không thể qua cầu rút ván mắng chửi cô như thế được!

Lúc trước lợi dụng cô đạt được lợi ích, bây giờ chính bọn họ tự phá hỏng thì lại quay sang cắn ngược lại cô.

Mấy người Phương Thiên Quang không còn tâm trạng đâu mà trách mắng Phương Thủy Y nữa, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt “ông chủ Cổ” và Triệu Chí Hào.

“Ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu, van xin các anh đừng làm thế có được không? Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì nữa, coi như chúng tôi chưa từng tới đây, Thủy Y vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với các anh!”

Phương Thiên Quang sợ thật rồi, ông ta không muốn sống chung với một đống nợ, mặc dù hiện tại ông ta làm ăn cũng bình thường thôi, nhưng không đến nỗi phải ngủ ngoài đường.

Mấy người Phương Thiên Thành cũng không giữ được sự bình tĩnh, ở đó than trời trách đất.

Những ông chủ khác tới đây để đàm phán hợp tác đều lắc đầu trào phúng, nhà họ Phương rơi vào tình cảnh như thế này đều là tự tạo nghiệp cả.

Trương Trần cũng thu ánh mắt về. Nể mặt Phương Thủy Y, nếu nhà họ Phương ngoan ngoãn thì anh cũng không muốn đập chết, nhưng nhà họ Phương không hề biết tự lượng sức, loại người như vậy chẳng thể nào thay đổi được, chỉ có thể dồn vào chỗ chết.

Triệu Chí Hào xua tay, đám vệ sĩ không để ý tới bọn họ nữa, chia ra hai người một tổ kéo người nhà họ Phương ra khỏi phòng họp, sau đó đuổi ra khỏi trụ sở tập đoàn.

“Ông chủ Cổ, Triệu Chí Hào, hai thằng trời đánh, chúng mày chết không yên đâu!”

“Một ngày nào đó chúng mày sẽ bị báo ứng…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK