Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng!”, hai vệ sĩ gật đầu, đặt chiếc hộp ở một bên, sau đó đẩy Phương Thiên Lỗi rời đi.

“Bố, đây chính là tấm lòng của Tiểu Lỗi, bố nhất định phải nhận lấy nhé ạ!”, Trương Lập cầm chiếc bình Lựu Ảnh ở trong hộp, bày ở trước mặt ông cụ Trương!

Vợ Trương Lập cũng phụ họa một câu, lại mấy lần nhắc đến chuyện con trai mình đã vất vả cỡ nào!

Ông cụ Trương cười đến là vui vẻ: “Tốt, tốt, bố sẽ nhận nó!”

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người của nhà họ Trương, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, nhưng có thể khẳng định, tâm trạng của bọn họ đều không tốt, chỉ là không lộ rõ ra trước mặt ông cụ Trương mà thôi!

Tại nhà họ Trương, gia đình Trương Lập vốn lớn mạnh hơn cả, bố con bọn họ rất được ông cụ yêu thích, mà trong tiệc mừng thọ này, hai bố con họ lại làm đến thế kia, lần này địa vị của họ đúng là đã vững nay lại càng chắc hơn!

Ông cụ Trương cứ cười mãi, người của nhà họ Trương bên dưới cũng phụ họa theo, thỉnh thoảng khen ngợi một câu, hoàn toàn gạt phăng Phương Thiên Bàng sang một bên!

Phương Thiên Bàng đứng ở nơi đó, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Khuôn mặt Trương Quốc Hồng đỏ bừng, nhưng lần này cũng không ngượng ngùng như lần trước, bởi vì bây giờ bà ta cũng có chút tự tin, bởi vì Hàn Đông Vũ thật sự thích con gái bà ta!

“Ông ngoại, bố cháu cũng có quà muốn tặng ông!”, Trương Trần ở bên cạnh khẽ nhắc nhở, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Chỉ là một món đồ giả, vậy mà mấy người cũng không biết ngại cứ liên tục nhắc mãi, coi đây là đâu chứ?”, Trương Lập hừ lạnh, nhìn Trương Trần, nói với giọng không vui: “Cất đồ của cậu đi, đừng tự bẽ mặt ở chỗ này nữa!”

Trương Thông cũng khẽ nhướng mày, nhưng giọng điệu của ông ta lại nhẹ nhàng hơn chút, chỉ thản nhiên nói: “Quốc Hồng, bảo Thiên Bàng cất đồ đi!”

Những người khác đồng loạt cười ồ lên, khiến cho mặt mo của Phương Thiên Bàng đỏ bừng, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!

Người bình thường căn bản không thể nhìn ra được một món đồ là thật hay giả, nhưng chiếc bình Lựu Ảnh này chỉ có ba chiếc, hai chiếc đã từng được ghi chép là bị hỏng rồi, mà bây giờ xuất hiện hai chiếc bình Lựu Ảnh giống nhau, cái nào thật cái nào giả, chỉ e tất cả mọi người đều cho rằng chiếc bình của Trương Lập mới là thật.

Ngay cả Phương Thiên Bàng cũng cho là vậy, chiếc bình hoa này là Trương Trần đưa ông ta, Trương Trần lấy tiền đâu ra mua được món đồ quý trọng như thế, mà thoạt nhìn có thể thấy gia đình Trương Lập lấy được một chiếc bình Lựu Ảnh cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì!

“Ha ha, giá trị chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là tấm lòng trong đó, lúc vừa đến cô đã làm khó dễ người gác cổng, bảo người gác cổng không thừa nhận anh ta là người của nhà họ Trương, vì thế cũng đã để mọi người được chứng kiến trò hề, bây giờ lại diễn một màn kịch thế này, quả thật khiến mọi người thất vọng đấy!”

Không biết Trương Hạo đứng trên lập trường gì mà chỉ đứng đằng sau nói câu bâng quơ.

“Cái gì, còn có cả chuyện này ư?”

“Ha ha, e rằng Trương Quốc Hồng đã dựa vào được cậu chủ nhà họ Hàn rồi, vốn không thèm để ý đến thái độ của nhà họ Trương đâu nhỉ!”

“Lời này cũng không phải không có lý, dù sao trước đây cô ta cũng ở thế kém suốt, khó khăn lắm mới bám được một bắp đùi lớn, đương nhiên phải đắc ý rồi!”

Mọi người vừa nói vừa lắc đầu không tó ý không hài lòng, chỉ dăm ba câu đã đẩy gia đình Trương Quốc Hồng lên đầu ngọn sóng!

Ông cụ Trương nhíu mày, mọi chuyện trong đó ông ta đều rõ cả, nhưng là ai đã khua môi múa mép gộp chung chuyện này với chuyện Phương Thủy Y bám vào Hàn Đông Vũ?

Trước giờ ông cụ Trương không hề quản chuyện tranh đấu gay gắt trong nhà họ Trương, dù sao đây cũng là điều đương nhiên, người nào có năng lực người đó sẽ đạt được thứ tốt nhất, nhưng cũng có điểm mấu chốt, đó chính là không thể mượn tay người ngoài khiến nhà họ Trương mất mặt!

“Đã xảy ra chuyện gì? Tin đồn từ miệng người nào truyền ra?”, ông cụ Trương trầm giọng hỏi.

“Bố, chính mắt con nhìn thấy đấy ạ!”, Mai Đình – vợ của Trương Thanh tức con trai thứ ba nhà họ Trương lắp bắp nói.

“Đã điều tra chuyện này chưa?”, ông cụ nhìn sang, chỉ thản nhiên hỏi.

“Chưa... Chưa tra ạ!”, Mai Đình lắc đầu, nhưng lại lập tức bổ sung: “Xe của Hàn Đông Vũ ở trong tay Phương Thủy Y, đây chính là chiếc xe mà cậu ta thích nhất, nếu không phải cậu ta thích Phương Thủy Y, sao lại nỡ tặng nó cho người khác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK