“Cảm ơn”, Trương Trần gật đầu rồi chau mày hỏi: “Ông muốn ra tay giúp họ?”
“Xem ra cậu quả nhiên có trợ thủ rồi, đúng là anh hùng tuổi trẻ”, nghe giọng nói bình thản của Trương Trần thì người già đó lắc đầu cười.
“Nghe lời khuyên của tôi, sau này cậu sẽ rất có tiền đồ, nhà họ Hàn nói thế nào cũng là đối tác của chúng tôi, hôm nay tôi phải bảo vệ Hàn Minh Thiên, nếu cậu bằng lòng tôi sẽ xin lỗi cậu, coi như giảng hòa. Cậu thấy sao?”, lời nói này của ông ta cũng coi như nể mặt Trương Trần. Mặc dù thân phận chỉ là người giúp việc nhưng từ thái độ cung kính của cậu chủ Điền ban nãy có thể thấy người này không đơn giản.
Còn ông ta cũng không hỏi ý kiến của Hàn Minh Thiên đã quyết định luôn. Chỉ cần là ông ta lên tiếng thì nhà họ Hàn không ai dám nói chữ ‘Không’.
Trương Trần trầm ngâm một lát, đột nhiên bật cười. Nếu như trước đây thì anh không để ý, dù sao thì giờ anh vẫn chưa muốn có quá nhiều giao thiệp với người ở thủ đô. Nhưng hiện giờ chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy.
“Nhà họ Hàn phái người vào Hoài Bắc ám sát người nhà tôi, chuyện này đã không còn cách hòa giải nữa rồi”, Trương Trần nói rõ ràng từng câu một.
“Hàn Minh Thiên, chuyện gì vậy?”, người già quay đầu lại hỏi.
“Ông Dương”, Hàn Minh Thiên sầm mặt xuống. Cũng như việc Trương Trần không muốn hòa giải, ông ta cũng không muốn. Nhưng hiện giờ tình thế không theo ý người, ông ta đành phải gượng gạo giải thích.
“Nếu chỉ là sự tranh giành ghen tuông của người trẻ với nhau thì cũng không có gì. Nhưng hiện giờ người trong tỉnh An Hoa đều biết chúng tôi đã đối đầu với nhà họ Trương rồi…”.
“Nếu đã vậy thì không cần nhiều lời nữa”, ánh mắt Trương Trần quét nhìn người nhà kia, trầm giọng nói: “Ông… Thật sự muốn ngăn cản tôi?”
“Cậu có nắm chắc sẽ đánh được tôi không?”
“Chúng ta có thể thử”, Trương Trần thản nhiên nói.
“Vậy thì được. Tôi cũng muốn thử sự lợi hại của cậu”, người già bước chân lên, một tay nắm chặt, một tay vòng qua trước ngực, thoạt nhìn không có sức sát thương gì mà chỉ giống với những ông già đang tập Thái Cực Quyền ở công viên. Nhưng Trương Trần thì hiểu được, nếu người già này đã đứng ở đây thì không thể xem thường được.
Thái Cực cũng chia làm dưỡng sinh và giết địch. Dưỡng sinh thì hay gặp ở công viên còn giết địch thì chắc là thủ đoạn của ông ta rồi.
Trương Trần cũng không dám sơ suất, võ công của anh thật sự có hạn. Ban đầu cũng khổ luyện nhưng tâm tư của anh dồn vào y thuật nhiều hơn, nếu không thì đã không có được thành tựu như hiện giờ.
Hay nói cách khác, đáng sợ nhất không phải là võ công của anh mà là y thuật.
Y thuật có thể cứu người nhưng càng có thể giết người.
Lúc này, hai chân Trương Trần co lại, sắc mặt ngưng trọng, hai tay chầm chậm đặt trước ngực.
Tiếp đó, một già một trẻ đồng thời ra tay. Mặc dù ông Dương lớn tuổi nhưng động tác không hề chậm. Tay ông ta vung lên, sau đó đẩy quyền về phía Trương Trần.
Nhìn từ bên ngoài thì tất cả mọi người đều đang nghĩ ông Dương giống như bọ ngựa chắn xe thôi. Nhưng theo Trương Trần thấy, lúc thì như lực mạnh, lúc thì bùng nổ, quyền này chỉ e đá hoa cương cũng không chịu nổi.
Trong tầm nhìn có vẻ cách biệt này, cuối cùng hai người cũng va vào nhau. Trương Trần chỉ cảm thấy lực của mình như đang đánh lên hoa bông vậy. Anh kinh ngạc định đổi chiêu nhưng có một lực như kìm hãm anh.
“Bốp, bốp, bốp”, Trương Trần dường như không chịu được lực này nên bị bay ra ngoài. Anh loạng choạng lui về sau mười mấy bước rồi mới đứng vững được.
Mọi người nhìn lại thì thấy một vệt máu từ từ chảy ra từ miệng của Trương Trần.
“Ông Dương thật uy lực”, mọi người trong nhà họ Hàn thầm thốt lên. Ban nãy bao nhiêu người bọn họ mà còn không chạm được vào vạt áo của Trương Trần nhưng ông Dương chỉ cần một quyền mà đã khiến Trương Trần bị nội thương.
Nhưng ông Dương thì với dáng vẻ không vui là mấy, ngược lại sắc mặt ông ta trở nên ngưng trọng hơn. Lực quyền ban nãy đáng sợ thế nào thì chỉ có ông ta hiểu được. Nếu như ban nãy Trương Trần dùng chiêu này đánh A Lang thì chỉ sợ A Lang không đánh lại nổi ba chiêu.