Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi hy vọng cậu cũng xin lỗi cậu Trương đi, cậu ấy độ lượng nên sẽ tha thứ cho cậu thôi”, Trần Ái Hoa lại nói. Chính vì Điền Dã không phải nhân vật trung tâm của nhà họ Điền nên ông ta mới dám nói thế.

“Ha ha, đúng là nực cười. Trần Ái Hoa nhà ông đúng là to gan, tôi là người nhà họ Điền, đại diện cho nhà họ Điền mà phải đi xin lỗi tên vô dụng, hắn có dám nhận không?”

Ngữ khí Điền Dã đầy bá đạo, tất cả mọi người ở đây chỉ cần không hợp hết lại thì gã không coi ra gì cả.

“Còn ông, ai cho ông dũng khí nhảy ra đánh người của tôi, còn dám chất vấn tôi. Ông không coi nhà họ Điền ra gì, như vậy là ông muốn khiêu chiến với nhà họ Điền rồi?”, Trần Ái Hoa rơi vào ngưỡng khó xử. Nhà họ Trương thì ông ta không thèm để ý còn nhà họ Điền thì ông ta thật sự bất lực.

“Trần Ái Hoa! Niệm tình hai nhà chúng ta trước đây từng hợp tác nên hôm nay anh hỗn láo ở nhà họ Trương tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng cậu Điền ở đây thì anh phải giải thích với cậu ấy, nếu không thì nhà họ Trương tôi sẽ không khách khí”, lúc này bà cụ Trương cũng lên tiếng.

Trần Ái Hoa cười khinh bỉ: “Nhà họ Trương cứ thử xem”.

“Còn cậu Điền thật sự có thể đại diện cho nhà họ Điền sao?”

“Ông… Có thể thử”, Điền Dã đưa ra câu trả lời cũng rất đơn giản nhưng biểu cảm của gã đã cho mọi người thấy, chuyện này nếu như Trần Ái Hoa không cho gã câu trả lời hợp lý thì nhà họ Điền sẽ không tha cho. Đây chính là vấn đề thể diện mà mọi người quan tâm nhất.

Lần này thì Trần Ái Hoa coi như khó lên tiếng rồi, kể cả ông ta có lòng thì cũng bất lực. Ông ta nhìn đồng hồ, ý muốn nói sao người của gia tộc khác vẫn chưa đến?

Ông ta cách nhà họ Trương gần nhất, hơn nữa phái người đến Hoài Bắc cũng có một phần của ông ta. Vì vậy ông ta đến trước tiên để mong Trương Trần tha thứ. Nếu đám người kia cũng đến thì ông ta không phải gánh áp lực lớn như này rồi.

“Quỳ xuống cho tôi rồi trói tên Trương Trần kia lại nhét vào cốp xe. Nhà họ Điền không tính toán với ông nữa”, lúc này Điền Dã đưa ra quyết định cuối cùng.

“Trần Ái Hoa, nể mặt quen biết nhiều năm, tôi khuyên anh đừng lựa chọn không sáng suốt thế. Anh đang đối đầu không phải mỗi nhà họ Trương chúng tôi đâu”, bà cụ Trương lúc này không do dự gì mà lên tiếng.

Đám người Trương Lập cũng vội khuyên can. Dù sao thì hôm nay họ chỉ muốn giải quyết Trương Trần thôi. Còn về Trần Ái Hoa thì mọi người đều là người tỉnh An Hoa, nếu như có thể hòa giải, họ cũng không quá khó khăn.

Trần Ái Hoa thật sự thấy khó xử, phía sau Trương Trần có lực lượng lớn thế nào thì ông ta không biết nhưng nhà họ Hàn bị phế mà cũng không có ai gây phiền phức cho anh. Ở phương diện nào đó thì điều này đã đủ nói rõ rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền lại giọng nói: “Ai dám động đến cậu Trương thì phải hỏi nhà họ Lý đã…”, lời vừa dứt thì một người đàn ông trung niên đi vào.

“Lý Thắng Bình…”, người nhà họ Trương đưa ánh mắt nhìn lại, rõ ràng Lý Thắng Bình không phải nhân vật nhỏ bé, nếu không thì nhà họ Trương đã không lộ ra ánh mắt trầm trọng đó.

Nhưng vẫn chưa đợi người nhà họ Trương lên tiếng thì bên ngoài lại truyền giọng: “Cả nhà họ Thành của tôi nữa…”.

“Nhà họ Dương cũng không nhân nhượng…”.

“Còn cả nhà họ Tiêu nữa…”.

“Cả tôi nữa…”.

Hàng loạt giọng nói vang lên liên tiếp không ngừng. Ai nấy đều báo ra tên gia tộc của mình, người nhà họ Trương cảm thấy tim như bị búa đập.

Còn Trần Ái Hoa thì thở phào một cái. Cuối cùng đám này cũng đến, cũng coi như đến kịp thời.

Lúc này nhà họ Trương như đờ người ra, những nhân vật này có ai không phải là ông trùm một phương đâu, không ngờ tối nay họ lại xuất hiện ở đây…

Sau khi nhận được sự ủng hộ của các ông lớn tỉnh An Hoa, Trương Trần gần như chẳng còn gì phải e ngại cả, thật ra thì trong lòng anh cũng chẳng sợ sệt gì ai!

“Ông ngoại, cháu đảm bảo với ông, dù hôm nay có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ là chỗ dựa của ông!”

Những người tới làm khách đều chảy mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.

Không khí có chút kỳ quái, một đám ông lớn ở đây khom lưng uốn gối khiến mấy người nhà họ Trương càng giống người ngoài hơn là chủ nhà.

“Ông Trương, tôi kính ông một ly!”

“Ông Trương, tôi chúc ông…”

Trương Khánh Long thấy khách quý niềm nở như vậy thì trong lòng có chút hoảng hốt, luống cuống tiếp đãi họ một chút rồi ông ta mới hỏi ra vấn đề mình thắc mắc: “Các vị có quan hệ gì với Trương Trần?”

Một người tỏ ra bất ngờ, hỏi ngược lại ông cụ Trương: “Ông không biết sao?”

Trương Khánh Long nghe thế thì khó hiểu hỏi lại: “Biết gì cơ?”

Người vừa rồi cũng chẳng chút giấu giếm: “Cháu rể nhà ông chính là Trương thần y nổi tiếng, từng đánh bại Hàn y, vinh danh cho Tổ quốc!”

Người nhà họ Trương có mặt ở đó đều ngạc nhiên tới mức há hốc mồm, họ hoàn toàn không thể tin được thằng ở rể vô dụng trước mắt chính là thần y nổi tiếng tài giỏi. Ở đây cần giải thích một chút vì sao họ lại có phản ứng như vậy, trong văn hóa Hoa Hạ, nghề bác sĩ rất được tôn trọng, vì đã là người, ai cũng sẽ mắc bệnh, không nặng thì nhẹ, họ gần như đều phải bị bệnh ít nhất là một, hai lần và người cứu họ là ai? Bác sĩ! Vì thế, dù ngày xưa nghề “thầy thuốc” hay là “bác sĩ” ngày nay, chẳng ai muốn làm mích lòng những người làm nghề này cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK