Mặt mũi gã có vẻ tái nhợt, bước chân đi đường cũng hẫng hụt như người trên mây, ai sáng mắt sẽ nhìn ra ngay chắc hẳn kẻ này sinh hoạt tình dục quá độ, cơ thể hao mòn như con ốc rỗng vỏ, cộng thêm việc không chịu rèn luyện sức khỏe mới gây nên tình trạng như thế.
Khi nhìn thấy người này, mặt mũi Phương Thủy Y lập tức biến sắc, giống như nhìn thấy rắn độc hay mãnh thú vậy, vô thức núp sau lưng Trương Trần. Hai vợ chồng Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng nheo mắt, vô thức lùi về sau một bước, gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Hàn Đông Vũ, cậu có chuyện gì không?”, Phương Thiên Bàng cất tiếng hỏi.
“Khà khà, bác trai, trông bác kìa, làm gì phải căng thẳng đến vậy. Cháu biết nhất định Thủy Y sẽ tới nên cố tình qua chào hỏi một câu, đâu nhất thiết phải có việc gì quan trọng chứ ạ?”, người được gọi là Hàn Đông Vũ mỉm cười đáp lời.
Ánh mắt của gã đảo qua phía Trương Trần rồi nhanh chóng thu về, thầm nghĩ trong lòng: “Chắc hẳn đây là thằng con rể vô dụng mà Trương Thiên Lỗi nói đến nhỉ?”
“Không cần đâu, chúng tôi không gánh nổi!”, Trương Quốc Hồng lạnh lùng nói.
Có thể nhìn ra, thái độ của cả nhà Trương Quốc Hồng đối với Hàn Đông Vũ có phần thù địch, hay nói cách khác, là khiếp sợ.
“Khà khà, vậy được thôi, cháu đi gặp một người bạn trước, dù sao ngày tháng vẫn còn dài, sau này tính tiếp”, Hàn Đông Vũ cười cười rồi sải bước đi qua cổng lớn nhà họ Trương. Thế mà tên bảo vệ kia không hề hỏi đến thiệp mời, thậm chí không dám hé răng nửa chữ, nhìn từ góc độ này đủ thấy thân phận của Hàn Đông Vũ không hề tầm thường.
Hàn Đông Vũ tới chào hỏi nhưng chưa đầy một phút sau đã rời đi luôn rồi. Trong mắt người ngoài, đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng đối phương Trương Quốc Hồng, Phương Thiên Bàng và Trương Thủy Y mà nói, chắc hẳn trong chuyện này có uẩn khúc gì mới phải!
“Chuyện gì thế này?”, Trương Trần vẫn luôn im lặng quan sát tình trạng của Phương Thủy Y, bấy giờ mới cất tiếng hỏi.
“Gã, gã là một con quỷ...”, cho dù Hàn Đông Vũ đã bỏ đi rồi, nhưng vẻ kinh hãi và hốt hoảng trong mắt Phương Thủy Y vẫn chưa hề giảm bớt.
“Bốn năm trước, cũng là lần đầu tiên tôi tới nơi này, gặp phải tên Hàn Đông Vũ đó. Gã là một tên biến thái...”, Phương Thủy Y vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ, cô chậm rãi kể lại: “Qua lời giới thiệu của Trương Thiên Lỗi, tôi quen với tên Hàn Đông Vũ này. Dường như gã thích tôi ngay cái nhìn đầu tiên sau đó, bắt đầu điên cuồng theo đuổi...”
Trương Trần chăm chú lắng nghe, không hề chen vào. Anh biết chắc hẳn mọi việc không chỉ có vậy.
Quả nhiên, Phương Thủy Y sắp xếp lại câu chữ rồi nói: “Gia đình Hàn Đông Vũ cũng là một gia tộc lớn, tuy rằng không bì được với nhà họ Trương, nhưng cũng không kém hơn quá nhiều. Vì thế chuyện gã theo đuổi tôi được đám đông nhà họ Trương âm thầm chấp thuận, thậm chí còn vun vén nữa kìa”.
“Sau này... sau này tôi mới biết, bề ngoài trông gã như một quân tử ngời ngời phong độ, thực chất sau lưng lại là một tên cặn bã có nhân cách méo mó... gã... gã...”
Nói đến đây, đôi mắt của Phương Thủy Y tràn ngập vẻ kinh hoàng. Trương Trần cũng không thúc giục. Anh vỗ vỗ lưng cô, sau đó siết chặt bàn tay Phương Thủy Y thay cho lời an ủi.
Phương Thủy Y điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục kể: “Gã cực kỳ thích ngược đãi phụ nữ, tôi cũng chỉ biết được qua một cô gái chạy thoát khỏi bàn tay gã. Sau đó Hàn Đông Vũ phát hiện tôi đã biết được lớp vỏ ngụy trang của mình, gã... gã dám...”
Nói đến đây, cảm xúc của Phương Thủy Y cuối cùng cũng bùng nổ, cô khóc sướt mướt như bông hoa lê trong mưa, không ngừng thút thít.
Ánh mắt của Trương Trần cũng tối sầm lại. Chỉ mới nhắc đến quá khứ mà Phương Thủy Y đã không khống chế được cảm xúc, nghĩ thôi cũng đủ biết sự việc năm đó mang tới cho cô ám ảnh tâm lý khủng khiếp cỡ nào.
“Được rồi, phần còn lại thì em không cần phải nói nữa!”, Trương Trần dịu dàng an ủi Phương Thủy Y, không muốn khiến cô kích động hơn.