Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ! Thủy Y! Hai người đừng vội, con nói đều là thật, lát nữa cục công thương đến chúng ta sẽ biết thôi mà”, Trương Trần nói rất nghiêm túc.

“Được lắm nhóc con, đợi lát nữa tôi sẽ tố cáo cậu tội vu khống phỉ báng người khác”, nghe thấy Trương Trần nói thế thì người đàn ông bụng phệ cười lạnh rồi chỉ vào Trương Trần nói.

Trương Trần cười khinh bỉ rồi lại nói: “Thủy Y! Hãy tin anh”.

“Mẹ à, hay cứ đợi xem sao”, Phương Thủy Y do dự một lát. Thời gian gần đây cô nhận ra nhiều điều ở Trương Trần, lần này biết đâu Trương Trần lại nói đúng. Mặc dù trong lòng cô không chắc chắn lắm.

Rất nhanh, người của cục công thương đến, người dẫn đầu lấy chứng minh của mình cho người phụ trách kia xem, sau đó dẫn chuyên gia vào giám định.

Còn Phương Hải Cương thì nhàn rỗi ngồi một bên thương lượng với người đàn ông bụng phế xem sẽ tố cáo Trương Trần kiểu gì, tội phỉ báng hay tội bịa đặt, tội nào nặng hơn. Hai người nói rất vui vẻ rồi bật cười.

“Ở đây rất nhiều hàng giả”, lúc này một giọng nói vang lên.

Mọi người nghe thấy vậy thì vội nhìn lại, còn người phụ trách bụng phệ kia thì vội lên trước nói: “Không đâu! Chuyện này là không thể nào, đồng chí à, anh kiểm tra lại lần nữa xem”.

“Tránh ra”, người đàn ông trung niên kiểm hàng kia lạnh lùng nói.

“Sếp ơi! Chúng tôi cũng phát hiện ra hàng giả”, lúc này mấy giọng nói cùng vang lên.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đây đều ngây người ra. Một vài người vừa mới vào cửa hàng chuẩn bị mua đồ khi thấy cảnh này thì đều thì thầm to nhỏ rồi lui ra ngoài.

Còn Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y bốn mắt nhìn nhau, họ có thể nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt của đối phương. Đừng nói là người phụ trách ở đây không tin mà đến họ cũng không tin nổi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào thật sự do Trương Trần, dù sao thì ban nãy anh cũng nói rất tự tin.

“Bắt ngay”, người của cục công thương hừ lạnh một tiếng, lập tức có mấy người mặc đồ vũ trang đi lên trấn áp người phụ trách của cửa hàng Đại Long.

“Hiện giờ chỉ còn thiếu một bản báo cáo thôi. Nếu báo cáo là thật thì ông là người phụ trách ở đây lại bán hàng giả, vậy thì ông cũng không thoát khỏi chế tài của pháp luật đâu”.

Người đàn ông bụng phệ thấy mơ hồ nhưng không tiếp lời, ông ta vội nhìn Trương Trần nói: “Người anh em này, chuyện gì cũng để lại đường sống để sau này còn dễ nhìn mặt nhau chứ. Ở đây không phải cửa hàng của tôi mà là của ông Mã, chi bằng cậu nể mặt chút đi”.

“Tôi nể mặt gì được, tôi chỉ là một công dân bình thường, phát hiện ở đây có hàng giả thì tố giác thôi. Ông đừng đánh giá tôi cao quá”, Trương Trần chậm rãi nói.

Câu nói này của Trương Trần gạt được người khác chứ đâu gạt được ông ta. Ở đây đều do ông ta phụ trách và đích thân ông ta kiểm hàng. Hơn nữa, có ai dám bán hàng giả cho cửa hàng nhà ông Mã chứ?

Người của cục công thương đến không lâu đã nói ở đây có hàng giả. Nếu không phải do Trương Trần đứng sau chỉ đạo thì đúng là ở đây có ma rồi.

“Người anh em! Nhìn cậu cũng không phải người tầm thường, ban nãy đều là vì nể mặt Phương Hải Cương nên mới làm khó cậu, lẽ nào cậu thật sự không kiêng dè ông Mã chút nào sao?”

“Uy hiếp tôi ư, ông còn kém xa”, Trương Trần cười khinh bỉ rồi khoát tay, nói: “Câm ngay miệng thối của ông lại”.

Rất nhanh, người phụ trách của cửa hàng Đại Long bị dẫn đi, ánh mắt mọi người nhìn Trương Trần đều có chút thay đổi.

“Ha ha! Phương Hải Cương! Hàng giả thì chúng tôi thật sự không mua nổi rồi, anh giữ lại mà hưởng thụ dần đi. Còn nữa, đừng bao

giờ chọc vào tôi”, Trương Trần cười ha ha rồi vỗ nhẹ lên mặt Phương Hải Cương, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK