Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Khuê Sơn cũng nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp. Tài sản theo giá thị trường của bọn họ cũng vào khoảng mười tỷ, nhưng đây chỉ là giá thị trường, có phải tiền mặt đâu.

"Ai đùa với ông, những gì tôi nói đều là thật, ông mang đi mà tra số dư", Trương Trần hơi cạn lời.

Số tiền này là của ông Lăng đưa anh, một phần là tiền mua phương thuốc, phần còn lại là tiền vốn.

Rốt cuộc, trước sự khẳng định của Trương Trần, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn nhau. Triệu Chí Hào run run cầm lấy tấm thẻ ấy, đi ra ngoài kiểm tra số dư.

Khi ông ta gọi đến ngân hàng và đọc số thẻ, tiếng nói từ đầu bên kia khiến trái tim ông ta suýt thì ngừng đập.

"Cậu, cậu... Cậu Trương", khuôn mặt Triệu Chí Hào hiện lên hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, cuối cùng còn chẳng nói được một câu đầy đủ.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay kích thích quá mạnh đến ông ta, hơn nữa trong tấm thẻ này có mười tỷ thật, ông ta cũng hoài nghi rằng Trương Trần làm gì đó phi pháp.

Trước những ánh mắt dò hỏi của mọi người, Triệu Chí Hào chỉ có thể gật đầu nói: "Nếu không có trục trặc gì bên phía ngân hàng thì trong này có mười tỷ thật...".

"Shhh!", nghe vậy, ai nấy đều phải hít sâu một hơi, nhìn Trương Trần mà như đang nhìn một vị thần.

"Bất chấp tất cả công kích tập đoàn Xương Thịnh, không có vấn đề gì chứ?", Trương Trần nhấp một ngụm trà rồi nói.

"Đừng!", Triệu Chí Hào nắm chặt tấm thẻ ngân hàng. Ông ta rất xót ruột, số tiền này đủ để công kích tập đoàn Xương Thịnh, nhưng như vậy rõ ràng là đang đốt tiền, nếu có số tiền này thì bọn họ có thể phát triển vượt bậc.

Triệu Chí Hào vội vàng khuyên bảo, phân tích mặt lợi mặt hại cho Trương Trần nghe.

"Nói xong rồi hả?", Trương Trần thản nhiên hỏi.

"...", Triệu Chí Hào chỉ cảm thấy bất lực.

"Tôi biết ông đang nghĩ gì, tôi hỏi ông, Mạt Lâm thành lập được bao lâu rồi?", Trương Trần nói.

"Khoảng hai tháng!"

"Tập đoàn Xương Thịnh thì sao?"

"Ít nhất cũng phải chục năm".

"Tôi có thể thành lập Mạt Lâm trong vòng hai tháng, vậy Xương Thịnh có thể thành lập lại trong hai tháng không?"

"...", Triệu Chí Hào bó tay hoàn toàn. Quả thực là Trương Trần nói không sai, nếu xét nghiêm ngặt thì Mạt Lâm chỉ là một công ty nhỏ mới khởi nghiệp thôi.

"Được rồi, tôi nghe lời cậu, ném ra năm tỷ trước, liều mạng với bọn chúng", Triệu Chí Hào nói.

"Ok, giải quyết xong hết mọi chuyện rồi thì tôi đi trước đây", Trương Trần nói. Tôn Khuê Sơn nghe vậy vội vàng đứng lên.

"Cậu Trương...".

"Vì Tôn Mỹ Hân?"

"Con nhóc chết tiệt đó không nghe lời khuyên, chịu phạt là đúng, mong cậu Trương nể mặt tôi giúp đỡ một tay", Tôn Khuê Sơn gật đầu. Dù sao Tôn Mỹ Hân cũng là con gái của ông ta, kể cả ông ta không thích thì cũng là máu mủ của ông ta.

Ông ta đã tìm khá nhiều bác sĩ, không ai có phương pháp thực tế nào, vậy nên ông ta chỉ có thể tới tìm Trương Trần.

"Ông đã lên tiếng rồi thì có lý nào tôi lại không giúp, ông cứ về trước đi!"

"Cảm ơn cậu Trương!", Tôn Khuê Sơn gật đầu, chỉ cần Trương Trần đồng ý là ông ta yên tâm rồi.

Ông ta cũng rất bất đắc dĩ với đứa con gái ấy. Bởi vì lúc còn nhỏ ông ta chủ yếu quan tâm tới Tôn Mỹ Lâm, và sự thật cũng chứng minh rằng Tôn Mỹ Lâm rất hợp ý ông ta, chuyện gì cũng hoàn thành thuận lợi.

Sau khi rời khỏi đó, Trương Trần tới phòng khám của Chu Viên Viên. Kể từ khi dùng thuốc của Trương Trần, Chu Viên Viên đã khỏi hẳn rồi.

Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang nhàm chán nghịch móng tay. Thấy Trương Trần đến, cô ta vội vàng chạy tới cười nói: "Tôi nghe nói rồi, tập đoàn Mạt Lâm lại thắng, anh được đấy nhỉ".

"Đương nhiên", Trương Trần cười đắc ý. Những lúc trò chuyện với Chu Viên Viên, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc ở cùng với Phương Thủy Y.

Chỉ cần bọn họ trò chuyện là cả hai bên đều chất đầy tâm sự, không bao giờ chịu thẳng thắn với nhau, mà thân phận thực sự của Trương Trần đã định trước rằng anh không được rêu rao.

...

Tại nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, trong khu vườn phía sau của riêng ông cụ Trương, ông ta đang nhíu mày đọc tài liệu.

Sau khi xảy ra sự việc lần trước, ông ta đã thu hồi lại quyền lực của nhà họ Trương, bà cụ Trương thì vẫn làm ầm lên, vậy nên ông ta cứ trốn mãi ở đây cho yên tĩnh, dù sao cũng là vợ chồng với nhau mấy chục năm rồi, ông ta cũng chẳng thể bỏ được thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK