Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh em Trương Hạo và Trương Yến cũng nhìn Trương Trần, bọn họ muốn xem tên nhà quê khẩu khí lớn này đến lúc quan trọng có thể lấy ra được hay không?

Trương Trần cũng không khiến mọi người thất vọng, anh lắc đầu nói: “Hiện giờ tôi không lấy ra được nhưng… Tôi có thể viết giấy nợ, nếu các người thắng tôi thì tất nhiên tiền sẽ dâng lên cho các người”.

“Xời, đừng giả vờ nữa, được thì được, nếu không lấy ra được mười triệu tệ, đến lúc đó cứ coi như đưa anh đến đồn công an thì chúng tôi vẫn chịu thiệt”.

“Không lấy được tiền ra thì giả bộ làm gì, khoác lác không kém đâu nhỉ, đúng là tên vô dụng, nhanh cút đi”, đám phú nhị đại hừ lạnh khinh bỉ. Sở dĩ bọn họ nói như vậy, một là muốn giúp sức thêm cho Hàn Đông Vũ, hai là bọn họ đều có thực lực này.

“Không sao”, Hàn Đông Vũ ha hả cười, gã còn mong Trương Trần nói câu này quá ý chứ.

Đến lúc Trương Trần thua không có tiền thì chẳng phải gã sẽ có thể tùy ý xử lý Trương Trần rồi sao?

Vừa nghĩ đến lúc có thể hành hạ Trương Trần, bắt Trương Trần phải đứng ở một bên nhìn mình ‘vui đùa’ với Phương Thủy Y là trong lòng gã đã thấy sảng khoái vô cùng. Gã ngay lập tức gọi một luật sư đến, cười nói: “Chúng ta nên tin vào anh Trương, ghi nợ thì ghi nợ, không vấn đề”.

“Trương Trần, anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y lớn tiếng hét lên. Nhìn thấy luật sư đến, cô liền thấy không ổn. Chỉ cần ấn dấu vân tay thì sau khi thua họ sẽ dùng cái gì để trả đây?

Bán cả nhà họ đi cũng không được mười triệu tệ!

“Thủy Y! Cô không cần lo đâu, tôi đã nói rồi, trận thứ nhất chơi vui thôi, thắng thì thuộc về anh ta còn thua thì tính là của chúng tôi”, Hàn Đông Vũ vội nói. Cơ hội lớn thế này làm sao có thể để Trương Trần chạy thoát được.

Trương Yến và Trương Hạo cũng vội lại khuyên ngăn, đại ý là có gì vẫn còn bọn họ nữa, mười triệu tệ này bọn họ cũng có thể bỏ ra cùng được. Hơn nữa, mọi người cứ ồ ạt xông lên ngăn cách cô và Trương Trần nên cô có nói gì thì anh cũng không nghe thấy.

Tất nhiên là Trương Trần thấy không sao, anh ném bản hợp đồng của luật sư sang một bên. Anh vẫn chưa thua cơ mà, dựa vào đâu mà phải in dấu tay chứ?

Hàn Đông Vũ cười không thèm để ý, hô mọi người đi về phía trước.

Những con ngựa phía trước đều có in chữ số, mỗi người đều vội hô lên số ngựa mình ưng ý, sau đó ném thẻ ngân hàng của mình lên bàn.

“Tôi chọn con số một”, Hàn Đông Vũ chỉ tay về phía con ngựa lớn toàn thân màu trắng tuyết, nói với vẻ tự tin.

“Ha ha, ngựa tốt của ta, không được thua đấy nhé”, Hàn Đông Vũ cười ha ha, sau đó lau cổ ngựa một cái, lúc này mọi người đều trợn tròn mắt lên.

Mồ hôi ngựa có màu đỏ của máu, trông vô cùng hút mắt trong lòng bàn tay của Hàn Đông Vũ.

Những người ở đây đều là dân chơi, làm sao họ không biết đây chính là loại ‘Hãn huyết bảo mã’ chứ. Lần này bọn họ không có tâm trạng đi theo dõi Trương Trần mà toàn lo lắng cho bản thân mình.

Trò chơi này chỉ có người thắng cuộc duy nhất thôi, nói như vậy thì ngoài người đứng thứ nhất, tất cả đều thua hết.

Trương Trần nhìn mà thấy rất hứng thú, lúc này chỉ tay về phía con ngựa nhỏ chỉ biết ăn cỏ ở đằng kia, nói đầy tự tin: “Tôi chọn nó”.

“Cái gì cơ?”, Phương Thủy Y vốn đã rất lo lắng, khi thấy Trương Trần chỉ vào con ngựa đó thì cô càng không yên tâm. Kể cả cô không hiểu gì về ngựa nhưng cũng có thể nhìn ra con ngựa đó không tốt, chỉ dám đi lại ở bên rìa đó, chứ đâu có thực lực để đọ tốc độ với những con ngựa lớn kia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK