“Địa điểm tiếp theo nào?”, Tôn Khuê Minh theo phản xạ hỏi.
“Mộng Chi Hiên”, Trương Trần nói từng chữ một.
Thế lực ở Trường Minh lớn hơn Hoài Bắc nhiều, Trường Minh có tổng cộng hơn mười thế lực nhỏ, ba thế lực lớn, còn lại thì không đáng nói, ai mạnh thì theo người đấy thôi.
Mà một trong ba nhóm thế lực lớn chính là Lâm Tái Quốc đã chết này, tiếp đến là Lam Hiên, ông chủ của Mộng Chi Hiên.
Mặc dù tên giống con gái nhưng chưa ai dám xem thường Lam Hiên này. Thậm chí ngay cả Bạch Thu Nghiệp người đứng đầu vùng xám ở Trường Minh cũng phải nể anh ta đến ba phần.
“Chuyện này...”, Tôn Khuê Minh cũng cạn lời rồi, vừa mới giết Lâm Tái Quốc mà anh đã muốn một thân một mình đi đánh Mộng Chi Hiên sao?
Nhưng vừa nghĩ tới mấy mánh khóe cao cường của Trương Trần, một lòng tin vô hình xuất hiện. Không nhiều lời nữa, ông ta gật đầu sau đó đưa Trương Trần xuống tầng.
....
Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố chìm trong những ánh đèn sặc sỡ, một chiếc Maybach màu đen lướt trên đường tỉnh Trường Minh như tên bắn.
“Ông chủ, tới chỗ cô chủ hay Lâm Tái Quốc trước?”, tài xế thấy trước mặt chính là bệnh viện thành phố Trường Minh thì liền hỏi.
Ông cụ Tôn trầm mặc một hồi rồi nói: “Chỗ Khuê Minh gấp hơn, tới chỗ Lâm Tái Quốc trước đi!”
“Vâng!”
“Gọi điện thoại hỏi xem Lâm Tái Quốc đã bắt con trai tôi đi đâu rồi?”
“Vâng!”, tài xế lập tức cầm điện thoại lên đưa cho ông cụ. Nhưng rất lâu sau đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy.
“Vẫn muốn áp đảo tinh thần của lão già này có đúng không?”, ông cụ Tôn sắc mặt khó coi lạnh lùng hừ một tiếng, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới Tây Đơn!”
Tây Đơn là một nơi sầm uất của thành phố Trường Minh, chỉ cần là người có chút thực lực thực sự thì đều muốn tới đó, mà Lâm Tái Quốc cũng có một chân trong đó.
Nhưng chuyến đi lần này của ông ta đã định trước là tốn công vô ích rồi!
Không lâu sau, ông cụ Tôn lại ra khỏi Tây Đơn, ông ấy cúi gằm mặt xuống thấp tới nỗi gần như chạm đất.
Không tìm thấy người, cũng không ai bắt máy, ông ấy không hiểu rốt cuộc Lâm Tái Quốc này muốn làm gì. Lẽ nào là kế điệu hổ li sơn? Đầu tiên sẽ dụ con trai cả Tôn Khuê Sơn của ông ấy tới ngăn cản, sau đó ra tay với nhà họ Tôn của ông?
Nhưng một tên hèn nhát như Lâm Tái Quốc lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?
“Bỏ đi, Tiểu Vương, nếu chỗ Lâm Tái Quốc đã không liên lạc được thì tới bệnh viện thành phố trước đi”.
“Vâng!”, tài xế gật đầu, sau đó lại phóng xe như bay về phía bệnh viện thành phố.
Lúc này, tại tầng ba bệnh viện thành phố, hơn mười y bác sĩ đang đứng chờ ở cửa. Tôn Mỹ Lâm cũng chống tay lên cằm lo lắng nhìn về phía phòng bệnh, tình hình bên trong chưa biết thế nào, bố cô còn bị người ta bắt đi, Trương Trần thì muốn có số của Lâm Tái Quốc, không biết tình hình hiện giờ thế nào rồi.
Cô vô cùng sốt ruột, có mấy lần cô định đi xem thử, nhưng lại không yên lòng chuyện ở đây.
Cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra, một y tá trẻ bước ra với vẻ mặt sợ sệt.