Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho dù người đứng sau triển khai dự án Thành Cổ không phải là cậu, nhưng dựa vào việc Tề Long dốc lòng bảo vệ cậu như vậy, cậu chỉ cần nói một tiếng, Tề Long nhất định đồng ý”.

“Không nói được, tôi ngại!”, Trương Trần chẳng thèm nghĩ ngợi mà trả lời luôn, sau đó tách hai người họ ra: “Tránh ra, tôi phải đi làm!”

“Trương Trần...”, Trương Quốc Hồng tức đến mức lạc cả giọng, hét lên nhưng anh đã đi xa rồi, cho dù có nghe thấy anh cũng lười trả lời.

“Em dâu, Thủy Y, hai người tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Trương Trần nhé, nhất là cháu đó Thủy Y. Cháu và nó bên nhau suốt ba năm, nhất định sẽ làm được. Bác về nói lại với bà nội một tiếng!”

Phương Thiên Quang vỗ vai Phương Thủy Y, chào Trương Quốc Hồng một tiếng rồi rời đi.

Lúc này, Trương Trần đã vui vẻ đến phòng khám Nhân Phong Đường. Trước đây cảm thấy chỗ này có chút nhàm chán, bây giờ quẳng được Trương Quốc Hồng qua một bên, tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.

Nhân Phong Đường vẫn luôn bận rộn. Từ khi có chuyện lần trước xảy ra, Trương Trần cũng nhàn nhã hơn nhiều, chưa bao giờ lo thêm chuyện bao đồng.

Trương Trần cầm chổi quét dọn, mấy bà lão ngồi xếp hàng ở một bên, Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn mặc áo blouse trắng, bắt mạch, kê đơn cho từng người.

“Trương Trần, anh đi nấu thuốc giúp tôi!”, Chu Viên Viên viết toa thuốc lên giấy rồi đưa cho Trương Trần và nói.

“Được!”, Trương Trần cũng không nói nhiều. Bây giờ, thuốc được nấu ngay tại tiệm rồi đóng lại, cầm về mới uống.

Trương Trần bốc mấy lần thuốc, khẽ lắc lắc tay rồi bỏ lại vài miếng, sau đó cho vào nồi điện đun lên.

“Trương Trần, đây vẫn còn một toa, cầm đi đun luôn đi!”, Ngô Đại Sơn cũng nhanh chóng viết một đơn thuốc rồi ném cho Trương Trần.

Trương Trần không nói gì nhiều, nhìn đơn thuốc rồi lại nhìn Ngô Đại Sơn đang cười như không, anh bỗng cảm thấy bực mình. Anh chẳng gây sự gì với lão ta cả, tại sao cứ gây khó dễ cho anh mãi nhỉ?

Chữ viết trên đơn thuốc xấu như gà bới, có khi tùy ý chọn một chữ, đến Ngô Đại Sơn cũng không rõ là chữ gì nữa.

Có điều Trương Trần liếc bà cụ đang ngồi bên cạnh, trong lòng cũng tự rõ, lập tức đổ thuốc vào trong nồi điện.

“Aiz, Trương Trần, cậu lấy sáu vị thuốc nào vậy?”, đột nhiên, Ngô Đại Sơn nở nụ cười giả trân hỏi.

Trương Trần không nghĩ ngợi gì nhiều, nhắc lại tên thuốc trong đơn, ai biết được, Ngô Đại Sơn đột nhiên đập bàn đứng dậy, tức giận quát lớn: “Trương Trần, đến cả bốc thuốc mà cũng sai được. Cậu làm ăn kiểu gì thế? Đây là thuốc để người ta chữa bệnh đó, cậu nghĩ là mình đang nấu cơm ở nhà sao?”

“Không phải chứ, bác sĩ Ngô, anh nói gì cơ, cậu nhóc đó bốc nhầm á?”, mấy bà cụ nghe thấy vậy, trong lòng thấp thỏm, càng lớn tuổi lại càng sợ chết. Trong số bọn họ có mấy người vốn chẳng có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là trong lòng lo lắng nên mới tới đây mua một ít thuốc về tẩm bổ thôi. Nhưng lại nghe thấy có người bốc nhầm thuốc, ai mà không sợ hãi chứ?

Chu Viên Viên khó khăn lắm mới nhàn nhã một chút, vừa đặt mông xuống đã nghe thấy tiếng của Ngô Đại Sơn, vội vã chạy tới.

“Chuyện gì vậy?”

“Còn không phải thằng ranh này sao, có một vị thuốc tôi viết là đương quy, nó lại bốc thành tiểu hoàng thực. Tôi đã nói là cho nó lượn đi, đến việc cơ bản nhất cũng không làm nổi. Nhỡ nó bốc nhầm thuốc cho người ta uống rồi xảy ra chuyện gì thì sao?”, Ngô Đại Sơn tố cáo.

Mấy bà cụ ngồi một bên cũng ầm ĩ, có vẻ như

muốn công khai lên án Nhân Phong Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK