“Vậy xin hỏi, bản thân tập đoàn Xương Thịnh là doanh nghiệp đa quốc gia, sau lần này có phải ông có kế hoạch mở rộng thị trường, góp mặt vào ngành dược phẩm không?”
“Chuyện này thì không thể nói!”, Ngô Thanh Nguyên lắc đầu, quả thật ông ta có dự định này nhưng họ cũng chưa đàm phán được lợi ích với Nhiễm Minh Nhật.
Là một công ty đa quốc gia, tập đoàn Xương Thịnh không thiếu tiền nhưng chẳng có ai chê tiền. Nếu có thể, ai mà chẳng muốn gia nhập vào tập đoàn Mạt Lâm.
Lúc này, mấy người Trương Trần cũng đã đến, phóng viên như đám cào cào, hỏi bên Chu Nhân Kiệt gần xong lại ào sang phía Trương Trần.
Thấy vậy, Chu Nhân Kiệt cũng híp mắt đi đến, mấy phóng viên này thấy vậy cũng tự giác nhường đường. Bị đơn và nguyên đơn giáp mặt nhau là chuyện khiến mọi người rất mong đợi, hơn nữa nghe nói hai người này đều là những người có tiếng trong ngành Đông y. Nếu có thể tạo nên một điểm nóng gì đó cũng đủ cho bọn họ ăn cả một năm!
“Cho hỏi, anh Cổ, anh có suy nghĩ gì về việc trong vòng hai tháng mà tập đoàn Mạt Lâm liên tục bị khởi tố hai lần?”, một phóng viên hỏi trúng vào vấn đề, cũng không sợ sẽ làm lớn chuyện.
“Ha ha, con người sợ nổi tiếng cũng giống như heo sợ bị giết vậy, tôi nghĩ có lẽ là do tập đoàn Mạt Lâm quá mạnh”.
Trương Trần thản nhiên nói, đôi mắt híp lại nhìn Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói: “Xem ra nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, như vậy có phải tập đoàn Xương Thịnh định sẽ lập tức thu mua sau khi thắng kiện sao?”
“Nhóc con, tôi đã khuyên cậu đừng có mà không biết sống chết đi đến bước này rồi mà”, Chu Nhân Kiệt híp mắt nói.
“Trò rác rưởi, cháu gái của mình bị ngược đãi thành như vậy mà vẫn còn muốn ra mặt cho người khác, ông còn mặt mũi nào không vậy”, Triệu Chí Hào cười khinh bỉ, sau đó lớn tiếng nói: “Có thể các người không biết, Chu Nhân Kiệt là một tên đạo đức giả, hy sinh luôn cả cháu gái của mình”.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Nhân Kiệt càng u ám hơn, ông ta cũng từng tự hỏi bản thân nhưng vừa nghĩ lại tất cả đều là vì để nhà họ Chu có thể bước thêm lên một bậc nữa, mọi chuyện đều đáng giá. Hơn nữa cháu gái của ông ta gả cho Nhiễm Minh Nhật vốn là trèo cao rồi.
Vừa nghe đến tin tức mới, đám phóng viên đó lập tức vây lấy ông ta, Triệu Chí Hào không để ý đến sắc mặt xám xịt của Chu Nhân Kiệt mà nhún vai nói: “Các người tự đi hỏi ông ta đi”.
Lúc này, Chu Nhân Kiệt đã lúng túng vì bị mọi người truy hỏi, lời nói mập mờ khiến những phóng viên đã quen nghe ngóng tin tức càng thêm phần chắc chắn về lời nói của Triệu Chí Hào. Lần này, họ đúng là không đến vô ích, tin tức thương mại, tin tức vỉa hè, đúng là muốn gì cũng có!
Ngô Thanh Nguyên cũng không giúp ông ta giải vây, tập đoàn Xương Thịnh vẫn xem thường Chu Nhân Kiệt nên dĩ nhiên không cần nịnh bợ. Ông ta đẩy gọng kính lên, khẽ cười nói: “Thủ đoạn này đúng là thấp kém nhưng không quan trọng nữa rồi. Sau ngày hôm nay đã không còn tập đoàn Mạt Lâm nữa”.
“Ông nghĩ các ông sẽ thắng sao?”, Trương Trần cười nói.
Ngô Thanh Nguyên nhìn Trương Trần như nhìn một thằng ngốc nói: “Cậu Cổ, về chuyện phương thuốc, cậu quả thật rất giỏi nhưng đầu óc quá ngu ngốc, chỉ vì một người phụ nữ mà đắc tội với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, tôi cảm thấy tiếc thay cậu đấy”.
“Có đoàn luật sư của Chu Đại Hưởng, sự hỗ trợ tài chính khổng lồ của tập đoàn Xương Thịnh, phía sau còn có nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chống lưng, tôi thật sự rất tò mò có lý do gì mà tập đoàn Mạt Lâm không bị diệt vong đây”.
“Vậy thì mở to mắt mà đợi đi!”, Trương Trần bình thản nói.
“Tôi muốn nói một câu!”, Ngô Thanh Nguyên nói: “Cậu vẫn còn một cơ hội, cậu Nhiễm nói rồi chỉ cần cậu đồng ý quỳ xuống dập đầu chịu tội với cậu ta trước mặt mọi người, đồng thời đích thân trói Chu Viên Viên đưa đến cho cậu ta thì cậu ta sẽ đồng ý tha cho cậu, hơn nữa sẽ để cậu đi theo cậu ta và thay thế vào vị trí của Chu Nhân Kiệt”.
“Chó vẫn chính là chó!”, Trương Trần buồn cười lắc đầu.
“Không biết sống chết, tự triệt đường lui của mình”, Ngô Thanh Nguyên không tức giận, chỉ muốn nói một câu.
Ông ta quả thật không hiểu ông chủ Cổ xưa nay chưa từng gặp lấy đâu ra tự tin!
Đám phóng viên cũng vểnh tai lên nghe ngóng, dù sao lần trước mọi người đều nghĩ kết cục của Mạt Lâm là chết chắc nhưng cuối cùng tập đoàn Mạt Lâm vẫn thắng!
Nhưng từ tình hình hiện tại, xem ra tập đoàn Mạt Lâm cũng không phải là dễ bắt nạt, không ai có thể nói trước về kết quả cuối cùng.
…
Tại tư gia của Nhiễm Minh Nhật, hắn ném một phần tư liệu cho Vu Ấu Hoa nói: “Đủ rồi chứ!”
Vu Ấu Hoa xem qua một chút rồi gật đầu nói: “Đủ rồi, chín giờ Tòa án sẽ mở phiên xử. Bây giờ qua đó vừa lúc bắt được Trương Trần”.
“Bên Chu Đại Hưởng thì sao?”
“Theo như lời Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói, bây giờ có lẽ Chu Đại Hưởng đang trên đường đến!”