Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liếc nhìn Trương Thần ở bên cạnh, Lý Thuần Chính cười lạnh một cái, với một cuộc tỉ thí kinh nghiệm như thế này, gã không tin một người trẻ tuổi như Trương Trần có thể hơn mình!

......

"Lão Tiền, ông thấy thế nào?", bộ trưởng Vương có phần căng thẳng, nói

“Sắc mặt bệnh nhân không có điểm gì bất thường, nhưng chỉ cần quan sát kĩ sẽ nhận ra gương mặt người bệnh có chút vàng vọt hơn người bình thường, đây là biểu hiện của suy nhược, lại nhìn quần áo mà người đó đang mặc, nhiều hơn người thường một lớp áo khoác, dù cho là chuẩn bị trước những lúc cần, nhưng anh ta lại mặc trên người, chứng tỏ anh ta sợ lạnh hơn người bình thường, đây là biểu hiện của chứng ớn lạnh..."

Tiền Sinh Bình cũng đang cẩn thận quan sát người bệnh, nghe thấy câu hỏi của bộ trưởng Vương cũng nhỏ giọng đáp.

Chỉ có điều ông ấy lại tiếc nuối lắc đầu.

"Sao rồi?", bộ trưởng Vương chưng ra bộ mặt không hiểu gì hết.

"Haha!", Tiền Sinh Bình cười khổ, giảng giải: "Bộ trưởng Vương, ông có biết vọng văn vấn thiết vốn là một tổng thể, nếu như chỉ dựa vào việc quan sát (Vọng) bên ngoài, tôi cũng chỉ biết được nhiêu đó mà thôi, tuy nhiên tỉ lệ chính xác cũng chỉ dám chắc 50%".

"Đây chỉ là quan sát nhưng muốn nhìn ra căn nguyên của bệnh, đúng là khó càng thêm khó, trừ khi thêm cả Văn, Vấn, Thiết ba thứ này mới có thể chẩn đoán chính xác được

"Vậy thì....?", bộ trưởng Vương vừa định nói gì đó, Tiền Sinh Bình liền giải thích thêm: "Vừa rồi, thủ pháp của Trương Trần đúng là chưa từng thấy, nhưng mà trước mắt cả Long Quốc, sợ là cũng không tìm được một người như vậy, nhưng mà giờ là cái này... luận về tuổi tác và kiến thức cậu ta đúng là sẽ có chút thiệt thòi!"

"Vậy tại sao Trương Trần chỉ ngồi im không động đậy, đừng nói là cậu ta không nhìn ra cái gì nhé!", bộ trưởng Vương lau mồ hôi, nói

"Cậu ta có động đậy hay không cũng đâu quan trọng, dù gì cậu ta cũng không đại diện cho ai hết, thắng thua cũng là việc của riêng cậu ta thôi!", Tiền Sinh Bình thản nhiên đáp, bộ trưởng Vương im lặng không nói lời nào, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.

Trong khi tất cả mọi người đều đang dựa trên kinh nghiệm của bản thân nhìn ra được một vài chứng bệnh, trên sân khấu, Lý Thuần Chính ngưng bút, cười lạnh.

"Haha, bác sĩ Trương, sao cậu lại không nhúc nhích gì hết vậy, thời gian sắp hết rồi, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được triệu chứng gì nên không biết nên viết gì à?”, Lý Thuần Chính châm chọc

"Có vài từ thôi, cũng chẳng đáng để động bút!", Trương Trần lắc đầu đáp

"Xì", Lý Thuần Chính cười đểu một tiếng, gã nhìn ra 6 triệu chứng chồng chéo lên nhau, nếu chỉ viết thôi cũng đã mất nửa ngày mới xong, Trương Trần lại còn nói chỉ có vài từ, đúng là trò cười cho người trong nghề!

Từ lúc sinh ra sợ là thằng nhóc này chỉ học mỗi những kiến thức căn bản của châm cứu mà bỏ qua những kiến thức y khoa khác, trong ván trước, thằng ranh này cũng chỉ là may mắn bốc trúng sở trường mà thôi, để xem lần này Trương Trần làm sao để giữ thể diện khi thua.

Cầm tờ giấy kết quả trên tay, gương mặt già của viện trưởng Ngô cũng có chút bối rối, không ngừng nháy mắt nhìn Trương Trần, cậu động đậy chút coi nào, ông ta sắp biến mặt mình thành quả mướp khô, mắt cũng sắp co rút lại rồi, mà Trương Trần làm như không nhìn thấy khiến ông ta sốt ruột quá chừng!

Cuối cùng, cùng với tiếng chuông vang lên, đồng hồ đếm ngược cũng đã chạy tới giây cuối cùng!

Viện trưởng Ngô thở dài một hơi, tiến lên phía trước, cầm lấy tờ đáp án của Lý Thuần Chính, nhìn thấy Trương

Trần không viết một nét nào, ông ta chỉ có thể đối chiếu của Lý Thuần Chính trước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK