“Vị này… Chính là sếp Cổ của tập đoàn Mạt Lâm chúng tôi, anh ấy thích sạch sẽ nên thích đeo khẩu trang, xin mọi người đừng trách”, Triệu Chí Hào đứng lên nói một câu. Số ít người thể hiện vẻ khinh bỉ, còn phần lớn đều có thể thông cảm, dù sao những người càng có bản lĩnh thì càng có nhiều tật.
“Xin chào thẩm phán”, sếp Cổ chào hỏi một tiếng. Thật ra người này chính là Trương Trần ban nãy xin phép đi vệ sinh.
Thẩm phán gật đầu một cái, ra hiệu ‘Trương Trần’ có thể bắt đầu rồi.
“Ha ha! Phía sau tôi đây chính là Tiền Sinh Bình và một số chuyên gia của bệnh viện thành phố. Phía sau nữa chính là bệnh nhân mắc nhồi máu cơ tim. Đây là báo cáo giám định của bệnh viện thành phố. Nếu như thẩm phán không chấp nhận thì có thể để các chuyên gia đánh giá”.
Thẩm phán cầm lấy bản giám định, bên trên có đóng dấu của bác sĩ chữa trị chính và của viện trưởng Ngô Khôn Lương. Ông ta gật đầu, ông ta tin tưởng bệnh viện thành phố, lúc này hỏi: “Anh muốn mượn bệnh nhân này để mọi người được mở rộng tầm mắt. Nhưng người dưới quyền anh là Triệu Chí Hào nói là có thể thấy được hiệu quả tại chỗ. Có thể nói rõ hơn về hiệu quả này không?”
“Tất nhiên là được”, Trương Trần nói: “Tôi tin chắc rằng mọi người cũng không lạ gì với nhồi máu cơ tim, nếu nặng có thể tử vong, còn nếu đỡ hơn chút thì cũng không thể đi lại được. Và hiệu quả chúng tôi nói ở đây là, lát nữa sẽ để bệnh nhân này đứng lên rồi đi lại cho mọi người xem”.
“Cái gì? Không thể nào? Y học tiến bộ đến mấy mà còn không làm được mà. Cứ coi như tập đoàn Mạt Lâm có thể chữa trị được nhưng bệnh nhân này ngay cả giơ tay ra cũng khó, giờ lại bảo người ta đứng lên đi lại, đây đúng là khó tin quá chăng?”
Mọi người đều lớn tiếng kinh ngạc. Làm được đến như này đúng là mở ra kỳ tích của y học rồi. Đây đúng là việc mà cả thế giới nỗ lực bao nhiêu năm cũng không làm được”.
Phương Đại Vĩ là đại luật sư nên áp lực không nhỏ. Hắn ta thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Lần này thì tốt rồi”.
Rõ ràng là hắn ta cũng không tin ông chủ Cổ này có thể khiến một người đang bước một chân vào Quỷ Môn Quan giờ đây lại có thể đứng lên đi lại được.
Còn Triệu Chí Hào là người biết sự tình cũng nắm chặt nắm đấm. Ông ta biết được bản lĩnh của Trương Trần nhưng đến ông ta cũng cảm thấy khó tin. Lời này của Trương Trần đúng là có chút hoang đường.
Thẩm phán cũng chau mày lại nói: “Anh Cổ! Chỉ cần anh có thể để bệnh nhân đó ngồi dậy làm vài động tác của tay là cũng giỏi lắm rồi. Nhưng anh phải nghĩ kỹ nhé, anh chắc chắn là người đó có thể đứng lên, đến lúc không làm được thì anh chắc biết được hậu quả thế nào rồi đấy”.
“Tôi biết”, Trương Trần gật đầu nói.
“Mẹ kiếp…”, Triệu Chí Hào suýt nữa không kìm được. Thẩm phán đã cho cơ hội rồi, bảo là chỉ cần ngồi dậy là được, thế mà Trương Trần vẫn còn giả bộ ở đây nữa.
“Mẹ, mẹ có thấy người này… Giống Trương Trần không?”, Phương Thủy Y ngồi ở hàng ghế bị cáo, từ lúc Trương Trần vào cô không hề rời mắt, thật sự là cô đã quá quen với thân hình và bóng lưng của Trương Trần, quan trọng hơn là giọng nói thì y hệt.
Trương Quốc Hồng không nghĩ gì mà cười nói: “Trương Trần còn không xứng xách giày cho người ta nữa, một tên vô dụng có thể so sánh được với người đáng kính như Triệu Chí Hào sao?”
Mặc dù lời nói khó nghe nhưng Phương Thủy Y vẫn gật đầu tán thành. Hai người này cách biệt quá lớn, nếu không phải là cô quá quen thuộc với Trương Trần thì cô cũng không dám nghĩ đến phương diện này.
Nhưng người này thật sự khiến cô cảm thấy đó chính là Trương Trần. Còn nữa, sao anh ta phải đeo khẩu trang? Thật sự là sạch đến nỗi đấy sao?
Trong lúc mọi người đang thì thầm to nhỏ thì có người bưng đến một cái xoong và một cái lò, sau đó bảo mọi người tản ra để chứng minh với mọi người đây là thần dược.
“Sếp Cổ, có thể bắt
đầu chưa?”