Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịch!

Nghe thấy câu nói này, bà cụ Phương cảm thấy ngực mình rất khó chịu. Bà ta vội vã tiến về phía trước, tóm lấy vai Trương Hồng: “Trương Hồng, con là mẹ vợ của cậu ta mà, cậu ta không thể để mặc vậy chứ, con đi tìm cậu ta xem!”

Bốn anh em nhà Phương Thiên Thành cũng mắt chữ A mồm chữ O. Nếu Trương Trần không ra mặt, nhà họ Phương chắc chắn gánh không nổi.

“Hôm qua mẹ đã ký bao nhiêu bản hợp đồng thế?”, Phương Thiên Thành hỏi.

“Tổng cộng là năm bản, trong phòng còn ba bản chưa ký”, Phương Thiên Quang nhanh miệng đáp.

Hai người nhìn nhau cũng có thể hiểu được ý đối phương, đó chính là Trương Trần bắt buộc phải tới. Nếu anh không đến, rất có thể nhà họ Phương phải đối mặt với tai họa một lần nữa.

“Em dâu...”

“Em dâu...”

Hai người đi về phía trước, bọn họ nắm trong tay nhiều cổ phần nhà họ Phương nhất, bọn họ không thể để chuyện này xảy ra được.

“Em dâu, trước nay ở trong nhà, em nói sao là vậy, đó là sự uy quyền, em nhất định làm được mà!”

“Em dâu, tên Trương Trần kia không biết nể mặt em, em là mẹ vợ của nó, thằng ranh đó đúng là không hiểu biết phép tắc gì cả. Em phải dạy dỗ nó tử tế, bọn anh trông cậy vào em đó”.

Trương Quốc Hồng nghe được mấy lời nói ngon ngọt như muốn tung bà ta lên tận trời xanh của mọi người, phía bà cụ còn trực tiếp giao cho bà ta một chức vụ tốt mà chẳng thèm mở cuộc họp.

Vốn dĩ Trương Quốc Hồng chẳng ưa gì Trương Trần, khó khăn lắm mới có cơ hội dùng tới tên vô dụng này, vậy mà anh lại dám làm bà ta mất mặt. Cộng thêm mấy lời nịnh nọt xung quanh, Trương Quốc Hồng lập tức đứng dậy, bực mình nói: “Tôi phải xem xem, thằng ranh đó có phải muốn làm loạn không. Tôi qua đó một chuyến!”

“Thiên Quang, con cũng đi cùng đi. Trương Trần ăn của chúng ta, uống của chúng ta, bây giờ muốn bỏ mặc chúng ta sao, đừng có mơ!”, bà cụ cũng tức giận lên tiếng. Một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch lại dám chọc bà ta tức giận.

Do đó, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Quang lập tức lái xe đi đến nhà Phương Thủy Y. Vừa đúng lúc gặp Trương Trần và Phương Thủy Y đang chuẩn bị đi làm.

“Mẹ!”, Phương Thủy Y hét lên.

“Đừng gọi tôi là mẹ, đến cả một thằng đàn ông cũng không nói được!”, Trương Quốc Hồng hừ lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt Trương Trần, nước miếng bắn lung tung nói: “Trương Trần, cậu giỏi quá rồi nhỉ, còn không thèm nghe lời tôi nữa?”

“Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Trương Trần bình thản nhìn Trương Quốc Hồng.

“Bà nội gọi cậu đến nhà họ Phương, cậu không biết sao? Đi với tôi!”

“Không rảnh, tôi không đi. Nếu là vì chuyện dự án Thành Cổ, tôi đi rồi cũng vô dụng. Cái gì nên nói tôi đã nói hết rồi, bà hỏi Thủy Y đi!”, Trương Trần vẫy vẫy tay.

“Mẹ, dự án đó không phải do Trương Trần nắm quyền. Chỉ là anh ấy quen biết Tề Long, tối hôm đó Tề Long giúp anh ấy giữ chút thể diện thôi...”, Phương Thủy Y nói hết một lượt mọi chuyện và những gì Trương Trần kể cho cô nghe.

Phương Thiên Quang không hổ là con cáo già thành tinh, lập tức nghe ra chỗ

sơ hở, ông ta cười nói: “Trương Trần, cậu đừng có tung hỏa mù nữa, bây giờ nhà họ Phương ra nông nỗi này, cậu nói bỏ là buông tay bỏ thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK