Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái đồ xấu xa này, chắc chắn anh ta cố ý”, Chu Viên Viên lầm bầm oán thán, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được rồi, dù sao cô ta tận mắt thấy người nằm trên cáng cứu thương tỉnh dậy mà.

“Được rồi, cô mau chóng đi trông thuốc đi. Không có mười mấy năm hun đúc, với người bệnh đang nguy kịch như thế này, các cô không thể nào ra tay được đâu”, Trương Trần nói.

“…”, đám đông hoàn toàn nghẹn lời. Họ thấy Trương Trần cũng không có mười mấy năm kinh nghiệm gì đâu, sao anh dám ra tay vậy?

Tuy phản ứng trong lòng là vậy, nhưng biểu cảm trên gương mặt ai cũng cực kỳ sùng bái.

Khi chữa trị tới người bệnh cuối cùng, Trương Trần đã mệt mỏi đến độ toàn thân ướt sũng mồ hôi, lòng bàn tay còn khẽ run rẩy.

Chu Viên Viên ở bên cạnh vô thức muốn bước lên đỡ anh, những người khác cũng nhìn anh với vẻ căng thẳng. Trong tình huống hiện giờ, bất kỳ ai cũng được phép gặp vấn đề, riêng Trương Trần thì không thể.

“Không sao!”, Trương Trần phất tay ngỏ ý bảo mình không có gì đáng ngại.

Đúng vào lúc này, một nhóm cảnh sát xuyên qua đám đông. Ngô Đại Sơn đã lén lút báo cảnh sát sau khi ăn một trận đòn. Lúc trước gã tưởng phen này toi đời rồi, nào ngờ Trương Trần lại chữa khỏi được.

“Nhận được tin báo, nơi này phát sinh án tấn công và Nhân Phong Đường buôn bán thuốc giả. Ai là người phụ trách ở nơi này, theo chúng tôi một chuyến”, vài cảnh sát bước lên phía trước và nói.

“Hửm?”, cảnh sát nghi hoặc hừ một tiếng. Không ai để ý tới họ? Ánh mắt của mấy người này dồn hết vào vị trí trung tâm của đám đông cả rồi.

Mấy viên cảnh sát thấy vậy cũng bước tới xem, chỉ thấy một chàng thanh niên đang châm cứu ở bên trong vòng vây, còn đám đông quan sát ở bên ngoài thì lã chã rơi lệ. Trên nền đất ở phía trong còn có mấy người già đã ngồi dậy, không ngừng cúi người cảm ơn chàng trai kia.

“Chuyện gì thế này?”, cảnh sát kéo một người ra hỏi chuyện.

“Thần y, đúng là Thần y mà!”, người kia kích động kể lại toàn bộ sự việc diễn ra ở đây, sau đó chỉ vào một bà lão đang ngồi phía trong: “Đó là mẹ tôi đấy, ban nãy còn suýt tắt thở kìa”.

Mấy viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu. Hiển nhiên bây giờ không phải lúc để hỏi han tình hình, mạng người quan trọng, không tiện quấy rầy, họ cũng đứng sang một bên bình tĩnh quan sát Trương Trần cứu người, đợi cứu xong rồi hỏi chuyện sau.

Sau cùng, khi Trương Trần điều trị xong cho bà lão cuối cùng, anh thở phào một hơi, đang định đứng lên thì hai chân mềm nhũn, cơ thể thẳng tắp đổ sập xuống.

“Trương Trần…”

“Thần y Trương…”

“Ôi ân nhân…”

Một đám người sợ mất mật, nhào tới như ong vỡ tổ, nhìn Trương Trần đầy lo lắng.

“Không, không sao!”, Trương Trần có chút yếu ớt nói! Liên tiếp chẩn đoán và điều trị cho 5 bệnh nhân, điều này khiến anh có chút choáng ngợp!

“Vậy thì cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng tôi hỏi tiếp!”, mấy người cảnh sát thấy Trương Trần cứu người thì cảm thấy rất nể phục.

Anh khẽ gật đầu, lấy khăn lau mồ hôi, ngay sau đó những người xung quanh đã đưa đến cho anh vô số đồ uống!

Trương Trần có chút dở khóc dở cười, nhận lấy một chai Red Bull, sau đó an

ủi nói: “Đã không còn nguy hiểm gì nữa, mọi người yên tâm đi, nhưng vì người già tuổi cao sức yếu, sau này phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho thật tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK