Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu chủ Minh và cậu chủ Nam lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu đã chơi rồi thì ít nhất cũng phải chơi hai trận, làm gì có cái lý thắng là chuồn luôn. Loại người này đểu quá đi, anh Trương cũng không thể là loại đó được”.

Hai anh em Trương Hạo cũng vội lên trước can ngăn, dù sao trong đó cũng có năm triệu của họ.

“Như này không hay lắm chăng, nếu như tôi không cẩn thận lại thắng nữa, vậy thì ngại quá đi”, Trương Trần cười nói.

“Không sao”, Hàn Đông Vũ lập tức nói: “Anh Trương thắng được là bản lĩnh của anh rồi”.

“Đúng vậy, đó là bản lĩnh của anh, dù sao anh cũng không đi được, ít nhất cũng phải chơi một lượt nữa”.

“Vậy thì được thôi”, Trương Trần gật đầu. Lần này Phương Thủy Y cũng im miệng không nói gì, dù gì bọn họ cũng là người có tiền rồi, kể cả thua thì cũng không sao.

“Nào, đây là mười triệu, chơi đi”, Trương Trần tùy ý ném ra thẻ ngân hàng, đang định chọn một con ngựa thì Hàn Đông Vũ lắc đầu nói: “Anh Trương, trước đó anh cũng nói rồi, đánh nhỏ quá không vui, chi bằng chúng ta thêm tiền cược đi, thế nào?”

“Ồ, vậy là thêm bao nhiêu?”, Trương Trần nói.

“Ừm… Hai trăm triệu đi”, Hàn Đông Vũ nghĩ một chút rồi nói. Gã đã tính toán rồi, trận vừa rồi Trương Trần thắng tầm một trăm triệu, nếu đã thế thì sẽ lấy hết lại của hắn, sau đó thì Trương Trần coi như sẽ nợ gã một trăm triệu.

Trận này chắc hay lắm đây, đến Trương Trần cũng không kìm nổi mà bật cười. Hàn Đông Vũ muốn ‘một ăn cả ngã về không’ đây mà, vì thế Trương Trần không có lý do gì không đồng ý.

Lần này, ngoài Hàn Đông Vũ ra thì không ai dám tham gia nữa. Tiền cược hai trăm triệu, nếu họ dám chơi, quay về thì bố họ sẽ đánh chết mất. Vì vậy chỉ có hai người Trương Trần và Hàn Đông Vũ chơi thôi.

Hai bên cộng lại, số tiền đặt cọc là bốn trăm triệu, đây là số tiền không hề nhỏ. Luật sư rất nhanh đã làm xong hợp đồng, hai bên ký tên xong, cam đam chơi không hối tiếc.

“Ban nãy tôi thắng tầm hơn một trăm triệu, sau đó viết một giấy nợ một trăm triệu, anh thì sao?”, Trương Trần cười nói.

“Cậu chủ Hàn, đây là hai mươi triệu, toàn bộ gia sản của nhà tôi”.

“Cậu chủ Hàn, đây là ba mươi triệu, đây là chìa khóa xe của tôi…”.

“Cậu chủ Hàn! Cậu yên tâm, chỗ tôi cũng có mấy chục triệu, cậu dùng trước đi…”, rất nhanh có một số người lấy tiền của mình ra, sau đó nhìn Trương Trần một cái rồi đập lên bàn. Ý tứ rất rõ ràng, chúng tôi không hề thiếu tiền.

Không bao lâu, cộng với một trăm triệu của Hàn Đông Vũ, cũng coi như đủ tiền đặt cọc.

Hai bên cá cược, bốn trăm triệu là tiền cọc, trận đấu lớn như này, kể cả là những cậu chủ của tỉnh An Hoa đều chưa từng nhìn thấy, lần này hơi thở của mọi người cũng gấp gáp hơn.

Phải biết rằng, những người ở đây, ngoài mấy cậu chủ có tiếng thì không có ai lấy ra được bốn trăm triệu như này. Kể cả là Hàn Đông Vũ, cậu chủ nức tiếng thì cũng phải về xin gia đình bã bọt mép mới được.

Chín con ngựa phía trước được kéo đi nghỉ ngơi, trên sân chỉ còn lại bảy con. Vì vậy hai người dồn ánh mắt vào bảy con ngựa này.

“Lần này, tôi phải nhìn thật kỹ”, Trương Trần nheo mắt lại rồi chầm chậm đi về phía ngựa.

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng nhìn về phía Hàn Đông Vũ, vì trong đó có cả tiền của họ nữa. Mặc dù họ thể hiện vẻ bất cần trước mặt Trương Trần nhưng có ai biết được nỗi lòng của họ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK