Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lên hết cho tôi, đám phế vật, lên hết cho tôi, tôi trả thêm tiền cho các cậu…”.

Chu Nhân Kiệt nhìn người của mình mắng to, nhưng người của ông ta vẫn không nhúc nhích.

Tiếng tăm của nhà họ Tôn không thua kém gì Chu Nhân Kiệt, những người mà ông ta thuê bình thường đánh nhau với bọn du côn thì không có vấn đề gì, nhưng những người của nhà họ Tôn thì đều là dân giang hồ, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gãy tay gãy chân vẫn là nhẹ.

Sau khi suy xét mặt lợi mặt hại, hiển nhiên tiền của Chu Nhân Kiệt vẫn chưa đủ.

Vẻ mặt của Nhiễm Minh Nhật cũng rất âm trầm, tên Trương Trần này muốn động vào cả hắn, vậy thì hắn cũng muốn xem thử Trương Trần có bản lĩnh gì.

“Lên cho tôi, đánh thẳng tay vào!”, Nhiễm Minh Nhật vẫy tay, người của hắn lập tức xông từ ngoài vào.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên là người của Nhiễm Minh Nhật đều đã từng tập võ, một người có thể cân được mấy người.

Nhưng người mà Tôn Khuê Sơn dẫn tới thật sự quá nhiều, gần hai trăm người, cho dù năm đánh một thì vẫn còn dư, huống chi đám người này chẳng cần biết chiêu thức gì cả, cứ đánh vào chỗ yếu hại.

Không bao lâu sau, tuy rằng bên Tôn Khuê Sơn có một số người bị thương, nhưng bên Nhiễm Minh Nhật thì không có một ai đứng lên được nữa.

“Anh Trương, có phải cũng đánh chúng nó tàn phế luôn không?”, một thủ lĩnh trong số đó hỏi. Trên vai anh ta xăm hình rồng, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt lớn như chuông đồng, khiến người ta nhìn là biết không phải kiểu người lương thiện.

Anh ta chính là một trong những người bị thương, vậy nên anh ta rất phẫn nộ, lập tức xin ý kiến của Trương Trần.

Trương Trần quan sát người đàn ông đầu trọc này, chỉ với khí thế trên người anh ta, cho dù không đi theo em trai của Tôn Khuê Sơn thì anh ta cũng sẽ đạt được thành tựu của riêng mình.

“Cậu tên là gì?”, Trương Trần hỏi.

“Anh Trương, anh gọi tôi A Kiệt là được”, A Kiệt trả lời.

“Ừm”, Trương Trần gật đầu nói: “Chỉ cần không chết thì các cậu làm gì cũng được”.

Ngay sau đó, A Kiệt vung tay lên, dẫn mấy chục người tới kéo người của Nhiễm Minh Nhật ra ngoài, tiếng thét thảm thiết nhanh chóng vọng vào.

Chuyện này khiến những người ở đây nhíu mày lại. Sở dĩ người ta phải e ngại nhà họ Tôn phần lớn là bởi vì đám tay sai liều mạng này của Tôn Khuê Sơn, đánh người là thừa sống thiếu chết.

Thế nhưng tâm trạng của Nhiễm Minh Nhật không dao động gì quá nhiều. Hắn đã đánh bao người tàn phế, tra tấn Chu Viên Viên chỉ là món khai vị, hắn đã từng chăm chú lột da người mà không để người đó chết.

“Chú Khang, chú có chắc không?”, Nhiễm Minh Nhật hơi quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên không mấy bắt mắt và im lặng từ đầu đến giờ.

Người được gọi là chú Khang áng chừng khoảng cách giữa ông ta và Trương Trần, rồi lại quan sát những người đang vây quanh đằng kia, sau đó gật đầu nói: “Chắc bảy mươi phần trăm!”

“Cũng đánh tàn phế luôn đi!”, Nhiễm Minh Nhật nói một cách bình tĩnh, có vẻ như hắn rất tự tin về chú Khang.

Chú Khang không nói gì thêm, gót chân lập tức đạp mạnh xuống mặt đất. Ông ta xông ra ngoài, tay phải nắm chặt, dịch chuyển về phía trước, đánh bay mấy người bên cạnh Trương Trần.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều rất khiếp sợ. Thật sự là chú Khang ra tay quá đột ngột, động tác quá nhanh gọn, người của bọn họ không kịp phản ứng gì cả.

“Trương Trần, cẩn thận, ông ta là người luyện võ!”, Tôn Khuê Sơn vội vàng hô lên.

Bàn tay của chú Khang sắp chụp lấy vai Trương Trần đến nơi rồi, trái tim của đám Tôn Khuê Sơn trở nên nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK