Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa xe được mở ra rồi Vương Đại Long bị ném vào trong.

Hiện giờ Vương Đại Long còn không còn sức cựa quậy nữa. Gã cố gượng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy phía trước có hai người bước lại thì trong lòng như lạnh băng.

Tôn Khuê Sơn và Triệu Chí Hào, hai người nắm thực quyền của hai gia tộc ra tay cùng lúc thì gã chạy kiểu gì?

“Ông chủ Tôn! Tôi là bạn với Tôn Khuê Minh, chuyện này là sao vậy?”, Vương Đại Long hỏi có chút không cam tâm.

Nhưng Tôn Khuê Sơn căn bản không để ý đến gã. Gã đã cố hết sức rồi, nếu trách thì chỉ trách bà cụ Hình tự tìm cái chết, cộng với việc ban nãy gã nói những lời chọc tức Trương Trần.

“Gọi điện cho người nhà của anh, gọi hết những người có liên quan đến anh đến đây, tôi có thể tha cho các người đường sống…”, Triệu Chí Hào nói.

Vương Đại Long như rơi vào tuyệt vọng. Có nghĩa là gì đây, nếu gã tự mình gọi điện thì có thể có đường sống, nếu như gã không làm thì Triệu Chí Hào sẽ diệt cả nhà gã sao?

Vương Đại Long gật đầu. Gã biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác, cứ coi như hai ông trùm trước mặt gã ném hết người nhà của gã xuống sông dìm chết thì cũng không ai biết. Gã chỉ có chút không can tâm, hỏi: “Rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai?”

“Trương Trần!”, Triệu Chí Hào thản nhiên nói.

“Cái gì?”, Vương Đại Long trợn trừng mắt rồi không nói nên lời. Sắc mặt của gã vô cùng phức tạp, không biết trong lòng có cảm nghĩ như nào.

“Vợ à! Đám người đó không phải đến tìm chúng ta đâu”, Trương Trần chủ động ôm lấy Phương Thủy Y, còn cô thì vùi đầu mình vào trong ngực anh.

Ban nãy có ít nhất hơn trăm người xông ra, ai nấy đều cầm gậy bóng chày trong tay với vẻ dữ tợn. Phương Thủy Y đã bao giờ nhìn thấy cảnh đó đâu nên sợ đến nỗi nhảy lên ôm Trương Trần, run rẩy rồi vùi cả đầu vào ngực anh.

Trương Trần an ủi Phương Thủy Y: “Mọi người đi hết cả rồi”.

“Á?”, Phương Thủy Y lén nhìn một cái mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến tận cổ. Cô vội nhảy xuống, ngượng ngùng mà không dám ngẩng đầu lên.

“Về… Về nhà thôi”, Trương Trần cố nhịn cười, nói một câu.

“Được, được thôi”, Phương Thủy Y nói có chút ấp úng nhưng cũng may là Trương Trần không nhắc đến tư thế của cô ban nãy, nếu không thì cô thật sự muốn tìm cái lỗ mà chui vào mất.

Hai người về đến nhà, vừa mở cửa ra thì phát hiện Trương Quốc Hồng ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ưu sầu.

“Mẹ… Sao mẹ đến đây?”, Phương Thủy Y hỏi.

“Thủy Y”, Trương Quốc Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Phương Thủy Y, sau đó lao đến ôm cô vào trong lòng, khóc lớn: “Thủy Y! Con không sao là tốt rồi. Ban nãy mẹ đến chỗ con, nghe họ nói là con bị bắt đi. Tất cả đều tại tên vô dụng Trương Trần kia, đến người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ nổi”.

“Mẹ, không phải đâu”, Phương Thủy Y nghĩ đến việc Trương Trần vì cô mà đánh nhau với Vương Nhị Ngưu.

“Thôi, không nói đến tên vô dụng đó nữa. Con ra được là tốt rồi, mau nói đi, sao mà con lại ra được. Con không biết là mẹ lo chết đi được. Bố con ra ngoài tìm bạn giúp các con đấy”.

Lúc này Phương Thủy Y mới biết sau khi cô có được mối đầu tư, Trương Quốc Hồng có chút việc muốn căn dặn cô. Sau khi đến đây thì Trương Quốc Hồng gặp mấy bà già đi tản bộ nên các bà ấy nói hết mọi chuyện cho Trương Quốc Hồng rồi.

Phương Thủy Y nói hai câu cho xong, vì thật ra cô cũng không biết mình ra được kiểu gì. Trương Trần gọi cô đi thì cô đi theo anh thôi.

Lúc này, cửa biệt thự được mở ra, Phương Thiên Bàng vẫn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK