“Rất tốt, tôi ở đây chuẩn bị một bữa cơm, đợi đến tối sau khi Mạt Lâm hoàn toàn sụp đổ, Trương Trần ‘cút’ vào đó, tôi sẽ mở một bữa tiệc lớn tiếp đãi mọi người, sau đó hoàn toàn khống chế được khu vực xung quanh Trường Minh!”
“Vậy được, cậu Nhiễm, tôi dẫn người qua đó!”, Vu Ấu Hoa cầm lệnh bắt giữ, lên xe chạy đến Tòa án!
Tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp, ông ta dính vào chuyện này không biết là phúc hay họa, nhưng tóm lại khó tránh khỏi nên chỉ đành mưu cầu lợi ích lớn nhất.
Không bao lâu, Vu Ấu Hoa cũng đến trước cổng Tòa án, mọi người đều nhìn về phía ông ta. Còn mấy người Triệu Chí Hào sắc mặt lại trở nên âm trầm, họ không nghĩ Vu Ấu Hoa đến là để giúp họ.
Theo ánh mắt nhìn sang, người dẫn đầu chính là Vu Ấu Hoa, đằng sau ông ta còn có bảy người đang sải bước đi về phía Trương Trần.
Hiện giờ, Vu Ấu Hoa đã trở thành tiêu điểm ở cửa tòa án vì thân phận của ông ta, bình thường người như ông ta không thể xuất hiện ở đây được, cũng vì cái gọi là tránh hiềm nghi.
Chẳng lẽ, Vu Ấu Hoa muốn tự mình can thiệp vào vụ này sao? Thêm cả đội ngũ của Chu Đại Hưởng, bọn họ muốn đánh bại tập đoàn Mạt Lâm hoàn toàn, không cho bọn họ một cơ hội sống sót nào sao?
Ánh mắt của Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên cũng sáng lên, bọn họ cùng đám phóng viên đồng thời xông lên.
“Đứng lại!”, Vu Ấu Hoa nhìn đám phóng viên rồi lạnh lùng nói: “Tôi đến đây để thi hành công vụ, còn với vụ kiện này, tôi không hề hứng thú, nếu như các người cản trở quá trình hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ giam các người nửa tháng vì tội cản trở người thi hành công vụ!”
Nghe vậy, đám phóng viên cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ cầm máy quay theo dõi từng cử chỉ của Vu Ấu Hoa.
Vu Ấu Hoa nhìn Trương Trần, cười rồi nói: “Cậu, ngoan ngoãn đi theo tôi hay tôi phải bắt cậu đi?”
“Lý do là gì?”, Trương Trần cười nói!
“Xúi giục tập đoàn Mạt Lâm sản xuất thuốc giả, kiếm tiền bất chính, gây nguy hiểm cho xã hội!”
“Chứng cứ đâu?”
“Nếu không đủ chứng cứ, cậu nghĩ tôi sẽ tự mình đến đây sao?”, Vu Ấu Hoa híp mắt cười nhìn về phía Trương Trần. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông ta, ánh mắt giống như muốn ăn thịt Trương Trần vậy.
“Ha ha, vậy thì phải chúc mừng ông thật rồi, chắc chắn ông tìm được không ít thứ tốt nhỉ?”, Trương Trần cười lớn, rồi khuyên nhủ: “Tôi thấy, ông từ đâu đến thì quay về đó đi, trong tình huống như thế này, ông chắc chắn mình còn có thể tham gia sao?”
“Ngu ngốc!”, Ngô Thanh Nguyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ông chủ Cổ à ông chủ Cổ, chắc cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không!”
Đám phóng viên cũng hứng thú nhìn Trương Trần, thân phận của Vu Ấu Hoa như thế nào, đám paparazzi bọn họ là người rõ ràng nhất, còn ông chủ bí ẩn của Mạt Lâm lại dám nói như vậy, là vì có sức mạnh thật sự, hay là do có chống lưng ghê gớm?
Bọn họ cực kỳ muốn phỏng vấn vài câu, nhưng chỉ cần nghĩ đến tội danh cản trở công vụ mà Vu Ấu Hoa vừa nói thì họ lại ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn hướng phát triển của sự việc!
“Anh Trương...”, đám người Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng cũng lo lắng, Trương Trần chính là nhân vật chủ chốt, không thể để bị bắt được!
Trương Trần làm động tác im lặng, nghiêm túc nhìn Vu Ấu Hoa rồi đột nhiên anh cười khẽ một tiếng, cầm điện thoại ra, nhìn tin nhắn nhận được tối qua, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cục trưởng Vu Ấu Hoa, nếu ông đã đến, thì có thể đợi thêm năm phút, hút một điếu thuốc trước khi đi không?”
“Được thôi!”, Vu Ấu Hoa cũng cười một tiếng, nhận lấy điếu thuốc Trương Trần đưa cho, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hai người thật sự lặng lẽ hút thuốc.
“Chẳng lẽ ông chủ Cổ muốn trì hoãn thời gian sao, chỉ là thời gian hút một điếu thuốc, thì có tác dụng gì chứ?”
“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu, người ta còn trẻ thế mà đã có thể lập ra tập đoàn Mạt Lâm rồi, sau điếu thuốc này chắc chắn có thứ mà chúng ta không hiểu!”
“Tôi nhổ vào, cái đồ nịnh bợ, tôi không tin điếu thuốc ấy có thể gây ra họa gì đâu!”
Tất cả các phóng viên và một số người đứng xem tò mò nhìn về hai người Trương Trần và Vu Ấu Hoa, Triệu Chí Hào cũng khó hiểu nhìn Trương Trần, dường như đang hỏi, cậu muốn làm gì, cậu nói đi, đừng khiến chúng tôi lo lắng chứ!
Thời gian hút một điếu thuốc, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian vài phút trôi qua dưới sự bàn tán của mọi người.
Bây giờ, Vu Ấu Hoa mới dập tàn thuốc, buồn cười nhìn Trương Trần, nói: “Tôi vốn tưởng trong khoảng thời gian này cậu có thể có đường lui, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi!”
Trương Trần cười một cái cũng không nói gì cả, đi theo Vu Ấu Hoa xuống bậc thang.
Đúng lúc đó, đột nhiên một âm thanh phanh gấp vang lên, mọi người nhìn qua, bốn chiếc xe jeep đỗ dưới bậc thang, những người bước xuống đều là những người mặc quân phục.