“Thằng nhóc, mày có biết anh Mã của chúng tao là ai không? Nói ra thì chắc mày sẽ sợ chết khiếp thôi, biết điều thì tốt nhất hãy quỳ xuống cầu xin đi”.
“Đúng vậy! Nhà họ Mã ở Hoài Bắc mày có biết không? Anh Mã Tại Long chính là người của nhà họ Mã, tao thấy mày đúng là chán sống rồi”.
“…”
Có Mã Tại Long chống lưng ở đây nên đám người này cũng hống hách hơn. Bọn chúng khinh bỉ nhìn Trương Trần rồi mắng nhiếc.
“Tao cũng không làm khó mày nữa. Nhưng mày đã đánh người của tao, tiền viện phí này mày nhất định phải tính đầy đủ. Lấy ra mười triệu tệ rồi mày có thể cút được rồi. Nếu không thì đừng trách tao ra tay độc ác”, Mã Tại Long lớn tiếng nói.
Trương Trần nheo hai mắt, đột nhiên bật cười. Thật sự anh không qua lại với nhà họ Mã một thời gian rồi.
Từ lần trước thắng được nhà họ Mã ở tòa án, Mã Tam Phong cũng mất tăm mất tích sau đó luôn.
“Mày chắc chắn là đòi mười triệu không?”, Trương Trần cười hỏi.
“Tao không muốn nói lần hai, mày nghe không hiểu sao?”, Mã Tại Long sầm mặt lại, chau mày hỏi.
“Vậy thì được”, Trương Trần lấy điện thoại ra, gọi trực tiếp cho Mã Tam Phong, nói: “Mã Tam Phong! Ở đây có người của nhà họ Mã các ông, họ đòi tôi mười triệu tệ tiền bồi thường”.
“Tôi chỉ cho ông mười phút, ông hiểu không?”
“Anh Mã! Ông Mã chẳng phải là chú Ba của anh sao? Sao thằng ranh này lại quen được, lại còn dám cho ông Mã thời gian mười phút nữa?”, một tên đàn em không hiểu hỏi.
“Thằng ngu! Mày không nhìn ra thằng rác rưởi kia đang giả bộ sao? Nếu nó thật sự dám nói với ông Mã như thế thì liệu nó có phải lái con xe BMW đểu kia không?”, có một tên đàn em khác nói với vẻ khinh bỉ.
Mã Tại Long cũng cười lạnh nhìn Trương Trần. Gã không dám nói là quen hết tất cả các phú nhị đại nổi tiếng ở Hoài Bắc nhưng ít nhiều cũng nghe nói cả rồi. Nhưng kiểu người như Trương Trần thì gã chưa từng gặp.
Gã cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn Trương Trần, nói: “Thằng ranh! Mày cũng to gan đấy, dám gọi điện cho chú Ba ở trước mặt tao. Không cần biết đúng sai thế nào nhưng tao khâm phục dũng khí của mày. Nếu mười phút sau mà tao không nhìn thấy mười triệu tệ thì nửa đời còn lại của mày sẽ phải nằm trong viện đấy”.
Lúc này, lại tiếng phanh xe gấp vang lên. Mọi người cùng nhìn lại thì chỉ thấy trên xe có một nhóm người bước xuống rồi nhanh chóng đi về phía này.
Người đàn ông cầm đầu nói có chút sốt sắng: “Mã Tại Long, cậu làm cái gì vậy? Có chuyện gấp gì mà không để đua nốt vòng cuối rồi hãy nói?”
“Ha ha! Gặp phải một nhân vật dám bắt chú Ba của em trong mười phút phải đến đây ngay. Em muốn xem thử xem đây là vị thần thông quảng đại như nào?”, Mã Tại Long khẽ nói. Gã nói năng với tên cầm đầu kia có chút khách khí, hiển nhiên là thân phận của đối phương không hề tầm thường.
“Ố? Có cả nhân vật như này sao?”, người đàn ông đó tò mò đi lên trước, quan sát Trương Trần một cái rồi hỏi: “Là hắn ta sao?”
“Anh Mãnh! Hắn ta chỉ là tên lang băm thôi, làm gì có quen được nhân vật lớn nào?”, lúc này tiếng cười lớn truyền lại.
Trương Trần cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc nên anh cũng đưa mắt lại nhìn. Không ngờ người đó là Đoàn Tân Nguyên và đám bạn học của Tôn Mỹ Hân.
Cái tên được gọi là anh Mãnh kia giật mình, sau đó bật cười nhìn Trương Trần và Mã Tại Long. Lúc này Mã Tại Long cũng khẽ cười mà không để ý gì. Gã căn bản không nghĩ rằng Trương Trần quen chú Ba của mình và coi những lời anh nói trước đó là gió thoảng bên tai.
“Anh Mã! Khẩu khí của thằng ranh kia không nhỏ đâu, chi bằng chúng ta cứ phế nó trước?”, người của Mã Tại Long nghĩ một chút, nói.
“Ha ha, anh Mãnh thấy thế nào?”, Mã Tại Long nghe thấy vậy thì nhìn anh Mãnh một cái, hỏi.
“Cậu giải quyết đi, ở đây là Hoài Bắc của cậu, nếu đây là ở Trường Minh của tôi thì tôi sớm đã ném thứ rác rưởi kia ra sông cho cá ăn rồi”, anh Mãnh lắc đầu cười, nói.