Ở bên kia, Trương Trần gần như là một quyền đánh một tên. Đám trợ thủ ông ta dày công đào tạo lúc này đều phế dưới tay Trương Trần mất rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Minh Thiên trầm giọng nói: “Nếu so với cậu thì sao?”
“Thân thủ của hắn không đơn giản, chỉ dựa vào cái này thì không nhìn ra được. Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ cố”, người đàn ông nói.
“Không sao, giờ là thời đại nào rồi, bất luận là thân thủ của hắn thế nào, sao so được với súng đạn?”, Hàn Minh Thiên cũng hung dữ nói, lúc này bắt đầu có ý định dùng súng.
“A Lang! Cậu thử xem. Nếu như không được thì tôi đành phải bắn hắn vậy”, Hàn Minh Thiên lên tiếng nói. Không phải vì vạn bất đắc dĩ thì ông ta cũng không muốn dùng đến súng, dù sao thì đây là cũng là chuyện cấm kỵ.
A Lang gật đầu. Ở bên kia còn lại năm tên, bọn họ lúc này đều không dám lên trước.
Thật sự Trương Trần quá mạnh, bọn họ mà lên thì chỉ làm tiêu hao thể lực của anh chút thôi.
Bọn họ chỉ ngây ra một lúc, thân là trợ thủ được nhà họ Hàn bỏ lượng tiền lớn ra đào tạo thì đây là trách nhiệm của họ. Nếu như đầu hàng rút lui thì chỉ e Hàn Minh Thiên sẽ đích thân chôn sống họ mất.
“Bụp, bụp, bụp…”, năm tiếng kêu vang lên. Không nằm ngoại dự đoán, năm người đều bay ra ngoài.
“Hừm”, A Lang cũng không do dự, hừ lạnh một tiếng, giậm chân một cái, thân người lập tức xông lên.
“Thằng nhóc, gây chuyện đến đây là được rồi đấy”, A Lang ánh mắt hung dữ, hai tay gập lại thành móng sắc. Vừa ra tay đã ra đòn chí mạng, khóa chặt phía cổ của Trương Trần.
“Chiêu thức tàn độc, tà môn phi đạo”, Trương Trần khinh bỉ nói.
“Chiêu nào có thể lấy mạng mày thì đều tốt cả, quan tâm gì đến tà môn phi đạo, đồ ngốc”, A Lang giơ tay lên, lập tức va vào người Trương Trần.
Bụi đất bay cuồn cuộn, nhất thời tiếng va chạm của hai người vang lên.
Mọi người trong nhà họ Hàn sầm mặt xuống, A Lang có thân thủ như nào họ là người biết rõ nhất. Nhưng hiện giờ thì thấy, A Lang khó mà thắng Trương Trần một cách dễ dàng được.
“Ông Dương, ông thấy sao?”, cậu chủ nhà họ Điền ánh mắt nhìn về người già đứng cách mình ba bước. Hắn mặc bộ đồ màu trắng, râu quai nón, thoạt nhìn có chút phong trần.
“Khó nói lắm, tên Trương Trần này cũng được coi là nhân vật lớn đấy, trẻ tuổi như này mà lại có thân thủ tốt thế. Tên A Lang kia đi theo đường tà ác, nếu không dựa vào độ tuổi hiện tại của gã thì không thể có được thành tựu như giờ”.
“Chỉ cần tên Trương Trần kia có thể ổn định khí thế thì có lẽ A Lang sẽ không kiên trì được. Xem hai bên, kẻ nào lộ ra điểm yếu trước thôi”.
“Ố?”, cậu chủ nhà họ Điền có chút kinh ngạc, thật không ngờ ông Dương lại đánh giá cao Trương Trần đến vậy.
“Bụp, bụp, bụp”, lại là tiếng đấu quyền vang lên, Trương Trần và A Lang cùng lui về sau ba bước.
“Thằng nhóc, có thể trụ đến bước này thì mày cũng đủ để kiêu ngạo rồi đấy”, A Lang trong lòng thầm nói, lúc này tay phải của gã đã không còn bao nhiêu sức lực, còn Trương Trần lại vẫn với dáng vẻ ung dung.
“Đồ vô dụng, đừng nói nhiều nữa”, Trương Trần nhìn Hàn Minh Thiên một cái, rõ ràng là anh muốn nhanh chóng giải quyết tên A Lang này.
Lúc này thân người Trương Trần lại xông lên, nắm đấm như mang theo lực kinh người, còn bước chân cũng không ngừng thay đổi đá về phía A Lang.
A Lang vội lùi chân phải về sau rồi giơ tay lên chặn lại, sau đó vòng tay nắm chặt bả vai của Trương Trần. Nhìn thần sắc hung dữ này, chỉ e là đã lôi hết sức lực ra rồi.
Nếu đổi lại là người khác, khi đứng trước chiêu thức tàn độc như này thì chỉ có thể cầu phật nhưng Trương Trần không hoang mang gì, bả vai run rẩy một cái rồi dồn lực về phía A Lang.
A Lang có chút thất vọng, tiếp theo định đổi sang chiêu khác.
“Kết thúc rồi”, lúc này Trương Trần cười điệu khác thường với gã rồi giơ tay ra ấn chặt về phía cánh tay gã.
Trong ánh mắt kinh hãi của A Lang, Trương Trần nâng mạnh đầu gối lên rồi đập mạnh vào bụng của A Lang. Chiêu này đau đến mức khiến sắc mặt gã nhăn nhó méo xệch, nước bọt chua chát cũng dâng lên cuống họng rồi.
Có câu ‘Sai một ly, đi một dặm’.
Trương Trần đây là đánh mấy đòn liên tiếp. A Lang lại bị một đòn làm mất đi sức lực, toàn thân gã lúc này mặc Trương Trần tùy ý đánh đập.
Bụp, bụp, bụp… Trương Trần cũng không khách khí, đối với kẻ địch anh chưa từng nương tay. Lúc này anh đánh liên tiếp mấy cái về phía ngực của A Lang, gã há hốc miệng, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Anh có thể đọc hiểu lời lẽ trong ánh mắt của gã, đó chính là sự không cam tâm. Trương Trần cũng từng có cảm giác như thế nhưng lẽ đời vốn là vậy, thắng làm vua thua làm giặc.
Sau đó, Trương Trần không thương tiếc gì, tay cái ấn ở cổ A Lang một cái, sau đó buông tay ra.
Lúc này, A Lang như đống thịt nhũn bị rút hết xương ngã ngụy xuống.
Trương Trần không giết gã, nhưng chỉ dựa vào cái ấn ban nãy thì cả đời này của A Lang chỉ e sẽ phải nằm trên giường thôi.
Hiện giờ, mọi người đều ngây ra. Có phải tên Trương Trần này là chiến thần chuyển thế không, tuổi trẻ mà dũng mãnh thế?