Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Thiên Bàng gật đầu rồi lại khen Mạnh Thanh Vân vài câu.

Trương Trần vẫn nhớ đến Trần Bắc Vọng, nếu tạm thời ở đây không có vấn đề gì lớn thì anh cũng không có tâm trạng ở đây cười trừ với Phương Thiên Bàng.

“Ha ha, Trương Trần phải đi rồi sao, trên đường nhớ cẩn thận nhé”, Mạnh Thanh Vân cười bỡn cợt, nói.

Trương Trần dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Tất nhiên không cần anh lo, anh nói phải không?”

“Như vậy là tốt nhất”.

Trên đường đến trung tâm điều dưỡng, Trương Trần lái xe rất chậm, cố ý đi đường nhỏ mà ít người đi. Lúc này anh mới hiểu là Mạnh Thanh Vân đã tìm người ra tay với anh.

Phía sau xe của anh có một con xe Rolls Royce bám theo.

Trương Trần quét nhìn qua gương chiếu hậu rồi bẻ lái đi sang đường nhỏ, sau đó giẫm chân ga dừng lại. Nhất thời, anh mở cửa xe thì nghe thấy cuối đường nhỏ truyền lại tiếng bước chân.

Hai bên của nơi này đều là cây cối, đi về trước là con kênh nhỏ, bên trong là lau sậy, đúng là nơi lý tưởng để giết người phóng hỏa.

“Ha ha! Thật không ngờ cậu còn dám chủ động đến nơi này”, cùng với giọng nói già nua truyền lại, Tiền Bá ngẩng đầu lên nhìn Trương Trần, trong ánh mắt không che giấu nổi sự khinh bỉ.

“Là Mạnh Thanh Vân sai ông đến?”, Trương Trần hỏi.

“Không còn cách nào khác, lần này đi xa, nhân lực không đủ nên tôi đành phải đích thân ra tay. Nhưng tôi có thể cho cậu cơ hội”, Tiền Bá không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt hỏi: “Cơ hội gì vậy?”

“Chỉ cần cậu không làm ảnh hưởng đến việc của cậu chủ thì tôi chỉ khiến cậu phải nằm viện năm rưỡi thôi, cậu tự đánh gãy hai chân mình, nặng hay nhẹ là tùy cậu. Đây cũng coi như cậu biết điều, tự mình tìm một nơi mà giải quyết, tôi cũng đỡ nhọc sức”.

“Tôi nghĩ chắc ông hiểu nhầm rồi”, Trương Trần cười lớn, kẻ này đúng là kiêu ngạo, vẫn chưa ra tay mà nói như kiểu ăn chắc được mình vậy.

Tiền Bá cười lạnh, tay phải ném cái áo ra sau, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cần cơ hội này thì đừng trách tôi nhé”, nói xong ông ta giậm chân mạnh trên đất, thân người lập tức lao tới.

Chỉ thấy năm ngón tay của ông ta biến thành móng vuốt, bàn tay như vỏ cây cổ thụ nắm chặt, bên trong ẩn chứa lực sát thương kinh người. Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà tay ông ta đã nắm chặt lấy bả vai của Trương Trần.

Lúc này, Trương Trần như thay đổi sắc mặt, anh không tránh mà đập về phía tay của ông ta.

Nắm đấm của Trương Trần thoạt nhiên bình thường không có sức uy hiếp nào nhưng sắc mặt của Tiền Bá thì biến đổi.

“Xem ra cậu cũng là người luyện võ đấy nhưng hồi ông đây vô địch thiên hạ thì cậu vẫn nằm trong lòng mẹ bú sữa cơ”, ông ta cười khinh bỉ rồi tăng thêm lực, nắm chặt lấy nắm đấm của Trương Trần.

Bụp! Lúc này hai người va vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một lực mạnh kinh người truyền đến người mình khiến khí huyết dâng trào, lồng ngực bí bách, chỉ cảm thấy hơi thở cũng khó khăn hơn. Còn Trương Trần lại với dáng vẻ thản nhiên hơn cả.

Hai bên giao đấu bước đầu, ai chiếm ưu thế hơn, lúc này đã rất rõ rồi.

Ông ta chỉ thấy kinh hãi trong lòng, ông ta là người hiểu về thân thủ của mình nhất. Mặc dù lớn tuổi nhưng tối qua mới nhẹ nhàng giải quyết người của Tôn Khuê Sơn. Có thể thấy ông ta già nhưng vẫn cường tráng. Nhưng dưới cú đấm của Trương Trần, ông ta lại bị thua thiệt một chút. Mặc dù đây cũng có một phần do ông ta khinh địch nhưng cũng chứng tỏ tài năng của Trương Trần.

“Được đó nhóc con, xem ra cậu cũng thú vị đấy”, giọng nói của ông ta ngưng trọng, cũng không còn dáng vẻ khinh bỉ kia nữa.

Ông ta giang rộng hai chân rồi giống như cây cổ thụ cắm rễ ở đó, tiếp đó khuỵu đầu gối xuống một cách chắc chắn. Người luyện võ đều biết, đây là điểm quan trọng nhất trong việc sắp tấn công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK