Sau khi vui đùa vài câu thì mọi người cùng nhau nâng ly và chuẩn bị cắt bánh.
Còn Tôn Mỹ Lâm vẫn hết lần này đến lần khác tìm Trương Trần nói chuyện.
Bánh kem được cắt ra, mùi dừa nồng đậm lan tỏa trong không khí. Tôn Mỹ Lâm cũng ăn một miếng, những người khác cũng chia nhau một miếng.
“Khoan đã!”, Trương Trần bỗng nói.
“Sao vậy, vị bác sĩ thiên tài này cũng muốn ăn à? Một miếng này giá hơn một trăm tệ đấy anh có biết không? Nó bằng cả một tuần tiền lương của anh đấy!”
Đoàn Tân Nguyên nhướng mày, mấy nam sinh và em gái nhỏ khác cũng không khỏi bật cười: “Được rồi, người ta đã đến đây rồi thì để anh ta hưởng chút lợi đi!”
“Tôi không ăn”, Trương Trần lắc đầu nhìn Tôn Mỹ Hân hỏi: “Có phải cô bị dị ứng phấn hoa không?”
“Anh có chuyện gì sao?”, Tôn Mỹ Hân bình thản hỏi.
“Để tôi xem!”, Trương Trần nắm lấy cổ tay Tôn Mỹ Hân.
“Anh làm gì vậy?”, Tôn Mỹ Hân lập tức vùng ra, những người khác cũng tức giận nhìn.
“Tên lừa gạt, đã đến đây mà còn dở thói sàm sỡ, có phải anh không muốn sống nữa phải không? Dù có Tôn Mỹ Lâm che chở cho anh, nhưng lẽ nào lần này anh nghĩ cô ấy vẫn sẽ bảo vệ cho anh sao?”
“Bảo anh ta cút ra khỏi đây, đúng là mất hứng. Chị Mỹ Lâm, lần này không thể trách bọn em được!”
“…”
Mấy người Đoàn Tân Nguyên mỗi người một câu tức giận mắng, Tôn Mỹ Lâm cũng khó hiểu nhìn Trương Trần.
“Cô không thể ăn cái này, mặc dù là bơ nhưng trong đó cũng có dừa, mà cô lại dị ứng với dừa!”, Trương Trần chậm rãi nói.
Những chuyện khác anh cũng không rảnh để ý tới, đây hoàn toàn là vì nể mặt nhà họ Tôn nên anh mới nhắc nhở cô ta.
“Này, anh còn thật sự tưởng mình là thần y sao? Tôi gọi anh là thần y cũng là cho anh chút mặt mũi, nhưng không phải là lý do để anh giả vờ. Anh vừa nhìn đã biết người ta bị dị ứng rồi à? Sao anh không lên trời luôn cho rồi?”
“Đúng vậy, tôi thấy anh đang giở trò lừa gạt chúng tôi, chị Mỹ Lâm cũng bị anh che mắt rồi nhỉ?”
“Chị Mỹ Lâm, chị phải cẩn thận. Bây giờ lòng người khó đoán, chắc chắn tên này có mưu đồ”.
Không bất ngờ, Trương Trần vừa dứt lời, bạn của Tôn Mỹ Hân lại chế nhạo một phen, ngay cả ánh mắt Tôn Mỹ Hân cũng trở nên chán ghét.
“Trương Trần, chuyện gì vậy?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi, cô ta biết Trương Trần sẽ không nói bậy bạ.
“Thuật ngữ “Thể chất dị ứng với phấn hoa” không còn lạ gì nhưng một khi tiếp xúc với thứ gì đó dị ứng thì sẽ xảy ra chuyện. Vì cô ấy là thể chất dị ứng, tôi vừa xem thử, thành phần bên trong có dừa cũng ảnh hưởng đến cô ta, thậm chí còn mạnh hơn cả phấn hoa!”, Trương Trần bình thản nói.
“Mỹ Hân, có phải như những gì anh Trương nói không?”, Tôn Mỹ Lâm hỏi.
“Chị, em đúng là dị ứng với phấn hoa nhưng sao dừa này lại bị dị ứng hơn phấn hoa được?”, Tôn Mỹ Hân phản bác.