“Ha ha, không có gì, tôi vẫn còn một câu hỏi nữa, có phải cậu Trương đến gây phiền phức cho Phương Thủy Y không?”
Trương Thiên Lỗi chau mày lại, tiếp đó thở phào cái, cười nói: “Sao, ông chủ của Mạt Lâm thật sự có quan hệ với Phương Thủy Y à?”
“Điều này… Cậu Trương sẽ biết ngay thôi”, Triệu Chí Hào khẽ cười một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trương Thiên Lỗi chau mày lại, lẽ nào Triệu Chí Hào gọi điện đến chỉ để hỏi chuyện này sao? Anh ta thầm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn.
Ở dưới tầng của khách sạn Lăng Lăng có hàng loạt xe Mercedes và Audi màu đen đậu ở đó. Và giám đốc tiền sảnh của khách sạn thì đang đứng ở bên cạnh cười nói.
“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, các ông có chuyện gì thì đánh tiếng là được mà, làm hoành tráng thế này làm gì?”
“Câm miệng”, Tôn Khuê Sơn hừ lạnh một tiếng rồi kéo giám đốc đó sang một bên, sau đó khoát tay một cái.
Lúc này, mấy chục cửa xe đồng thời mở ra, sau đó gần hai trăm người cùng xuống xe khiến cho giám đốc kia sợ đến nỗi không nói nên lời.
“Ha ha! Cậu Trương đúng là trọng tình trọng nghĩa thật đấy. Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng chỉ sợ Trương Thiên Lỗi hôm nay phải nằm về nhà rồi”, Triệu Chí Hào lắc đầu cười nói.
“Người trọng tình nghĩa mới khiến người ta yên tâm, chẳng phải thế sao?”, Tôn Khuê Sơn đưa cho Triệu Chí Hào một điếu thuốc sau đó mình cũng châm một điếu. Ông ta nhả ra một làn khói, nói: “Ít nhất là người như cậu ta không quan tâm đến lợi ích mà coi trọng tình cảm hơn”.
Triệu Chí Hào gật đầu, ông ta cũng đồng tình với ý này của Tôn Khuê Sơn. Thật may mắn ban đầu mình đã cược đúng.
Trương Thiên Lỗi ở trong phòng khách sạn đang nghĩ về ý tứ trong câu nói của Triệu Chí Hào. Lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên.
“Cậu Trương, xe cứu hộ đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, cậu xuống nhìn xem có hài lòng không?”
“Hự”, tim Trương Thiên Lỗi như muốn nhảy ra ngoài, lập tức kéo rèm cửa ra thì chỉ nhìn thấy dưới tầng đen ngòm người. Ánh đèn của mấy chục chiếc xe sáng rực như ban ngày, còn người cầm điện thoại phía trước chính là Triệu Chí Hào.
Trong lòng Trương Thiên Lỗi thấy nặng trĩu, quát lớn: “Triệu Chí Hào! Ông có ý gì?”
Triệu Chí Hào không đáp mà chỉ hỏi: “Cậu Trương! Thật sự muốn chúng tôi vào trong đó mời cậu xuống sao?”
“Không cần”, Trương Thiên Lỗi hừ lạnh một tiếng rồi khoác áo vào. Anh ta muốn xem gan Triệu Chí Hào lớn đến đâu, hay nói cách khác là gan tập đoàn Mạt Lâm lớn đến đâu. Nửa đêm cho người đến bao vây anh ta, nghĩ là anh ta dễ bị dọa thế sao?
Lúc đi xuống dưới tầng, Trương Thiên Lỗi dẫn theo vệ sĩ đi đến trước mặt Triệu Chí Hào, sau đó lại nhìn Tôn Khuê Sơn một cái.
Anh ta đều nhìn qua ảnh của mấy ông trùm của Hoài Bắc, tất nhiên cũng không lạ gì với mấy người này.
Trương Thiên Lỗi mỉm cười, nói: “Vì Phương Thủy Y sao? Ông chủ tập đoàn Mạt Lâm có thể diện thật đấy, sai khiến được nhà họ Triệu đã đành, giờ nhà họ Tôn cũng đến luôn”.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn căn bản không thèm để ý đến anh ta. Điều họ phải làm là đảm bảo Trương Thiên Lỗi không thoát được, việc còn lại đợi Trương Trần đến rồi tính tiếp.
Quét nhìn đám người này một lượt, trong lòng Trương Thiên Lỗi thấy nặng nề. Dù sao thì ở đây cũng không phải là tỉnh An Hoa.
“Tiểu Tiền! Báo cảnh sát trước đã”, Trương Thiên Lỗi nói.
“Không cần tốn sức thế đâu”, Tôn Khuê Sơn cười ha ha, sắc mặt Trương Thiên Lỗi biến đổi, anh ta lấy điện thoại ra nhìn thì sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu. Bởi tín hiệu ở đây bị chặn hết rồi.