“Trương… Trương Trần”, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần với vẻ yếu ớt, sau đó vội nói: “Anh… Sao anh lại đến đây, mau đi đi…”.
Trương Trần vuốt lên gò má của Chu Viên Viên, khẽ nói: “Đừng lo”.
Chu Viên Viên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, được Trương Trần ôm nên cô ta cảm thấy những đau khổ của mình cũng giảm đi nhiều, cảm giác an toàn như bao trùm lấy cô ta.
“Chu Nhân Kiệt! Ông trong nghề bao nhiêu năm như vậy, thế mà đối xử với cháu gái mình như này sao? Ông có còn là con người nữa không?”, Trương Trần hỏi Chu Nhân Kiệt.
Lúc Trương Trần đến đây, anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất rồi. Anh cũng biết nhà họ Nhiễm không hề đơn giản nên mới gọi Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đến. Nhưng anh không thể ngờ, Chu Viên Viên bị tra tấn đến nông nỗi này mà Chu Nhân Kiệt vẫn không có biểu cảm gì.
“Dường như chuyện này không có liên quan gì đến cậu”, Chu Nhân Kiệt lạnh lùng nói, trong lòng vốn cảm thấy áy náy, bây giờ lại bị Trương Trần chỉ trích nên ông ta lại càng thấy không vui.
“Xem ra, tôi không thể đi dễ dàng rồi?”, lúc này Nhiễm Minh Nhật mới lên tiếng, hắn nhìn Trương Trần nói với giọng khinh bỉ: “Thần y Trương, mày vì người đẹp mà phẫn nộ đến mức này cơ à?”
“Là do mày làm?”, Trương Trần bình thản hỏi.
Nhiễm Minh Nhật cười một cái rồi nói: “Người phụ nữ của mình không nghe lời, không biết coi chồng là trời thì tất nhiên tao phải dạy dỗ một số quy tắc cho cô ta rồi”.
“Vậy mày có biết mày đang chơi với lửa không?”, Trương Trần ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Minh Nhật, ánh mắt của anh vô cùng bình thản chứ không nhìn ra vẻ vui hay giận gì trong đó. Nhưng những ai hiểu Trương Trần thì đều biết Trương Trần lúc này đã phẫn nộ đến cực điểm rồi, vì vậy mới hóa thành ánh mắt bình thản đó. Nhưng sâu thẳm trong đó lại ẩn chứa lửa giận bừng bừng.
“Hỗn láo! Mày là thứ gì mà dám ăn nói với cậu chủ Nhiễm như vậy?”, một người đàn ông để râu chữ bát, đứng sau Nhiễm Minh Nhật sầm mặt quát.
“Một con chó mà dám sủa linh tinh ở đây sao?”, Trương Trần quát lớn: “Người đâu, lôi ra ngoài đánh phế”.
“Trương Trần, cậu dám, có phải cậu điên rồi không?”, Nhiễm Minh Nhật vẫn chưa nói gì thì Chu Nhân Kiệt đã chạy ra ngăn cản.
Người mà Nhiễm Minh Nhật mang đến, ông ta không dám để đám người này gây chuyện ở nhà mình nên lúc này vội nói: “Cậu cút đi cho tôi, rốt cuộc cậu có biết cậu chủ Nhiễm là ai không? Kể cả danh tiếng của cậu thì vẫn còn kém xa lắm”.
“Ông cứ chăm sóc tốt bản thân mình đi rồi hãy nói”, Trương Trần lạnh lùng nói.
“Trương… Trương Trần, bỏ đi…”, Chu Viên Viên chậm rãi nói: “Thế lực nhà Nhiễm Minh Nhật lớn lắm, đến ông nội tôi cũng không dám động vào”.
“Cô đừng lo, chuyện ông nội của cô không dám làm thì tôi dám, ông ta không quan tâm đến cô thì để tôi”.
Lúc này đột nhiên có chuông khẩn cấp vang lên, Chu Nhân Kiệt sầm mặt nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói sốt sắng truyền lại: “Ông chủ! Hiệu thuốc và phòng khám của chúng ta bị niêm phong rồi, là lệnh của Hiệp hội y học, còn mấy người có vấn đề thì đều bị bắt đi rồi, chúng tôi cũng đang ở phòng chờ của cục cảnh sát”.
“Tôi biết rồi”, Chu Nhân Kiệt cúp điện thoại, khuôn mặt già nua lạnh như băng nhìn Trương Trần, lạnh lùng nói: “Thần y Trương, cậu thủ đoạn cũng cao đấy, đến cả Hiệp hội y học cũng bị cậu điều khiển”.
“Nhưng cậu đánh giá tôi và nhà họ Nhiễm thấp quá rồi đấy, tôi nói lại lần cuối, hiện giờ cút ngay đi cho tôi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu không thì hậu quả cậu không gánh nổi đâu”.
“Ông còn là người không?”, Trương Trần cười lạnh hỏi. Chu Nhân Kiệt độc ác vô bờ rồi nên anh không muốn phí lời với ông ta nữa.