Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, ngay cả Vương Nhị Ngưu cũng nhíu mày, làm vậy quả thật hơi quá đáng, trước mặt bao nhiêu người như vậy. Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng lên, nói: “Mẹ à, mẹ xem làm vậy có được không? Đem cô ta đến chỗ anh con, dưới trướng của anh con có rất nhiều đàn ông lực lưỡng, vừa lúc có thể trả thù!”

Bà cụ Hình gật đầu cười nói: “Vẫn là cách của con cao thâm, mẹ thấy con đê tiện này rất biết cách phục vụ đàn ông, nói không chừng bây giờ cô ta đang nghĩ đến chuyện này. Nếu không cô ta nào có khả năng mua được biệt thự, chắc chắn là như vậy!”

Quả thực mọi người không thể nhịn nổi nữa, không chọc vào nổi thì bỏ đi, cũng có người có lòng tốt lén báo cảnh sát, bây giờ lại thấp thỏm đợi cảnh sát đến.

Ngay lúc này, Trương Trần đẩy đám đông ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, sau đó ôm Phương Thủy Y vào lòng.

Phương Thủy Y nhìn thấy Trương Trần cũng ôm chặt lấy eo anh, khóc to hơn. Lúc này cô không cần Trương Trần phải thế này thế kia, cô chỉ muốn có một bờ vai vững chắc để tựa vào, khóc ra hết mọi uất ức trong lòng.

Theo tiếng khóc nức nở của Phương Thủy Y, gương mặt Trương Trần cũng trở nên lạnh như băng.

“Này, đây chẳng phải là tên vô dụng đó sao?”, Vương Nhị Ngưu nhìn thấy Trương Trần hoàn toàn không xem anh ra gì. Hắn cũng muốn lẻn vào biệt thự của Phương Thủy Y để cắm cho Trương Trần một cặp sừng, nhưng Phương Thủy Y lại không thường ở nhà nên hắn không tìm được cơ hội.

“Không sao rồi, em đừng khóc…”, Trương Trần không quan tâm đến Vương Nhị Ngưu, anh xoa đầu Phương Thủy Y, nhìn gương mặt khóc nức nở và vết máu nơi khóe miệng của cô, anh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Trương Trần không thể kìm chế được cơn giận của mình, vậy thì cứ để anh bộc phát đi.

“Trương Trần, chúng ta đi thôi!”, Phương Thủy Y đã bình tĩnh lại, cô nói với Trương Trần. Cô sợ nếu Trương Trần ra tay thì cũng sẽ bị đánh ở đây, người thiệt lại là anh, dù sao đợi cảnh sát đến là được.

“Đi, nhưng phải đợi một lát nữa!”, anh đau lòng xoa gương mặt sưng đỏ của Phương Thủy Y. Trương Trần xoay người lại nhìn Vương Nhị Ngưu và bà cụ Hình, giọng anh lạnh như băng nói: “Đây đều là do các người làm à?”

“Tôi nói cho tên vô…”

“A!”, Vương Nhị Ngưu còn chưa nói xong, hắn chỉ cảm thấy một bóng đen tiến đến gần. Sau đó ngực đau nhói, cả người hắn bị hất văng ra ngoài như bao cát!

“Đánh vợ của tôi à, tôi cảm thấy mấy người đang muốn chết đấy!”, Trương Trần tức giận nói, anh nắm lấy tóc bà cụ Hình, tay phải vả bôm bốp vào mặt bà ta.

Những người khác đều ngẩn người, trong phút chốc chẳng ai hoàn hồn lại được. Họ nào có từng thấy vẻ mặt hung hãn như vậy của Trương Trần, nếu Trương Trần trước đây chỉ là một con chuột mặc người ta xâu xé, thì bây giờ anh chính là một con hổ đang phát cuồng, cảm giác trái ngược này khiến họ ngây người!

“A a a, thằng vô dụng, tao giết mày…”, Vương Nhị Ngưu bò dậy, sau đó thấy mẹ mình bị xách lên như con lợn nái đang chờ xử tử, bị Trương Trần tát đến choáng váng. Lúc này hắn tiện tay nhặt một biển báo đỗ xe rồi lao về phía Trương Trần.

Trương Trần đá bà cụ Hình ra, không hề né tránh bị Vương Nhị Ngưu đánh một cái, nắm đấm của anh cũng cùng lúc đập vào sống mũi của Vương Nhị Ngưu.

Bang bang bang…

Trương Trần không có ý dừng tay, trái đánh phải nện, cưỡi lên người Vương Nhị Ngưu hung hăng đánh hắn.

“Trời ạ, đây là Trương Trần sao?”, lúc này, có người đã hoàn hồn lại không thể tin nhìn hai người đang đánh nhau trước mặt, không đúng, chính xác hơn là một người bị đánh, một người đánh.

Mấy người khác cứng ngắc lắc đầu, họ cũng không thể tin tên Trương Trần cao chưa đến một mét tám, trông có vẻ ốm yếu thế kia mà lại cưỡi lên người Vương Nhị Ngưu gần một trăm kg mà đánh. Chuyện này

mà nói ra có ai mà tin cho được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK