Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Trần gầy yếu như thế, đối mặt với sự tấn công đột ngột của một người luyện võ, làm sao anh ứng phó được? Nếu bị bắt được thì tất cả đều sẽ kết thúc.

Đúng lúc này, bàn tay đặt lên vai Trương Trần bị Trương Trần túm ngược lại.

“Hả?”, chú Khang giật mình, ông ta lập tức thay đổi chiêu thức, thuận thế nhấc đầu gối lên, thúc vào ngực Trương Trần.

“Bộp!”, Trương Trần vội vàng giơ tay ra đỡ. Hai người đập vào nhau, Trương Trần bị đẩy lui vài mét, chú Khang cũng loạng choạng lùi về sau mấy bước.

“Chuyện này… Cậu Trương cũng biết võ?”, Triệu Chí Hào mở to đôi mắt nhìn Trương Trần, sau đó nhìn Tôn Khuê Sơn bằng ánh mắt dò hỏi.

“Hình như là thế…”, Tôn Khuê Sơn cũng không chắc chắn, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá ngắn, từ lúc chú Khang vươn tay ra chộp lấy vai Trương Trần cho đến lúc Trương Trần lùi lại, người ta chỉ thấy nhoáng lên một cái, không nhìn ra được điều gì.

Sắc mặt của Nhiễm Minh Nhật cũng hơi thay đổi. Hắn biết rất rõ về thân thủ của chú Khang, vậy mà tên Trương Trần này lại né được.

Nhiễm Minh Nhật không hề do dự gì nữa, lập tức gọi tới một dãy số.

Còn ở bên phía Trương Trần, hơn trăm người đàn ông vạm vỡ lập tức vây quanh anh thành mấy vòng. Hai người Triệu Chí Hào cũng vội vàng chui vào đám đông, lo lắng hỏi: “Cậu Trương, cậu không sao chứ?”

“Không sao”, Trương Trần xua tay.

“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, bao vây bọn họ cho tôi!”, Tôn Khuê Sơn quát to, hiển nhiên ông ta định lấy thịt đè người, hơn trăm người mà ông ta dẫn tới hoàn toàn có thể đè chết chú Khang ở sau lưng Nhiễm Minh Nhật.

Đến lúc này, sắc mặt của chú Khang, Nhiễm Minh Nhật và Chu Nhân Kiệt càng âm trầm hơn.

Chú Khang không bắt được Trương Trần thì chẳng khác nào chọc phải tổ ong, đối phương chỉ dựa vào số người cũng có thể quần chết ông ta.

“Cậu chủ, lần này khó rồi”, chú Khang nói một cách ngưng trọng. Nếu đánh lẻ thì ông ta tự tin có thể đánh những người ở đây tàn phế hết, nhưng người ta sẽ chẳng ngu xuẩn như thế.

Có câu gọi là đấm đá lung tung cũng đánh chết được sư phụ, đúng là ông ta từng luyện võ, không phải chỉ để dọa người, nhưng ông ta không phải thần tiên, căn bản không thể đỡ được.

“Ông Chu, ông có thể kéo dài thời gian được không? Người của tôi đang trên đường tới đây”, Nhiễm Minh Nhật nhìn về phía Chu Nhân Kiệt.

Chu Nhân Kiệt gật đầu nói: “Cứu viện mà tôi gọi cũng sắp tới rồi!”

Bọn họ vừa dứt lời, bên ngoài vọng tới những tiếng ồn ào.

Lại có mấy trăm người ùa vào bãi cỏ vốn đã rất đông người, ai nấy đều cầm tuýp sắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được nhóm người này cũng chẳng phải loại hiền lành gì.

Những người đó tách ra một con đường, một người đầu đinh tóc trắng, mặc áo jacket bước tới.

Rõ ràng mái tóc ông ta đã bạc trắng khiến người ta cảm thấy rất già, nhưng nhìn vào mặt thì lại cảm thấy không quá lớn tuổi, cùng lắm chỉ hơn bốn mươi mà thôi, hiển nhiên mái tóc trắng ấy là bẩm sinh.

“Bạch Thu Nghiệp!”, đôi mắt của Tôn Khuê Sơn trở nên ngưng trọng.

“Người đó là ai?”, Trương Trần hỏi, hiển nhiên có thể điều động nhiều người như thế thì chắc chắn sẽ không phải hạng người vô danh.

“Bạch Thu Nghiệp, người thành phố Trường Minh, bởi vì vị trí địa lý và kinh tế của thành phố Trường Minh nên trong thành phố Trường Minh, thế lực của Bạch Thu Nghiệp còn lớn hơn nhà họ Tôn bọn tôi!”, Tôn Khuê Sơn giải thích.

Trương Trần hiểu ra, mặc dù trong ba năm ở nhà họ Phương, hầu hết thời gian anh đều ru rú trong nhà, nhưng vẫn hiểu biết một chút về thế cục của Hoài Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK