“Trương Khánh Long, ông đừng có giả bộ người tốt ở đây nữa. Ông thử hỏi xem đám con cháu của ông có ủng hộ không, hôm nay tôi phải đưa ra quyết định này”.
Bà cụ Trương cũng rống lên, bà ta làm đều vì nhà họ Trương, bà ta không nghĩ rằng mình sai. Chẳng qua cũng chỉ là người của nhà họ Phương thôi, đá thì đá đi, bà ta vốn không thích cả nhà đó rồi.
“Thôi, ông bà đừng cãi nhau nữa, không sao đâu ạ”, Phương Thủy Y nói với đôi mắt vô thần. Cô đi về phía trước mặt người nhà họ Hàn rồi nhìn Hàn Đông Vũ nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Ban đầu anh cố kéo Trương Trần vào cuộc chơi mà”.
“Tôi để các người chơi chứ không phải để các người lừa”, Hàn Đông Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Nếu không phải ban đầu vì muốn coi Phương Thủy Y làm ‘đồ chơi’ thì gã đã không bảo Trương Hạo đưa Phương Thủy Y đến.
“Chúng tôi trả hết tiền lại cho các anh, anh muốn chúng tôi làm thế nào anh mới chịu tha?”, Phương Thủy Y hỏi với giọng cầu xin, dáng vẻ mít ướt đó thật khiến người ta thương xót.
Hàn Đông Vũ cũng thấy động lòng. Nếu như trước đây thì nhất định gã sẽ trực tiếp đưa ra yêu cầu là ‘vui đùa’ với Phương Thủy Y một tháng. Nhưng hiện giờ đã không còn là chuyện của gã nữa, bố vợ của bác Cả đến rồi, nếu vì một món đồ chơi mà tha cho họ thì chắc gã sẽ bị người nhà đánh chết mất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Đông Vũ đột nhiên cay độc, quát lớn: “Cút đi, đồ đê tiện…”.
Trong lúc mắng, Hàn Đông Vũ còn giơ tay tát cô một cái.
“Bốp”, tiếng tát vang giòn, Phương Thủy Y ngã sấp xuống đất.
“Đồ khốn, mày dám…”, cả ông cụ Trương, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều hét lên cùng lúc.
“Người đâu, đánh phế Hàn Đông Vũ…”, ông cụ Trương và Tôn Khuê Sơn cùng gọi người lên.
Ông cụ Trương làm thế vì thương xót cháu gái, còn Tôn Khuê Sơn là vì hiểu được tính khí của Trương Trần. Sở dĩ ban đầu Trương Thiên Lỗi bị đánh phế là vì đánh Phương Thủy Y mà.
Lần này, sự việc lớn rồi đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như này, kể cả Mạc Khai Sam có thế lực lớn đến mấy.
“Tôi xem ai dám?”, khi mọi người định xông lên, Mạc Khai Sam quát một tiếng, còn người mà Hàn Minh Ninh dẫn đến cũng lấy súng ra.
Một trận chiến dường như diễn ra đột ngột.
“Ông Mạc, có dám đánh cược không?”, Triệu Chí Hào lên trước nói.
“Cược cái gì?”, Mạc Khai Sam lạnh lùng nói, hai người đến từ Hoài Bắc này khiến ông ta không được dễ chịu cho lắm.
“Nếu Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn tát Phương Thủy Y một cái, tứ chi của gã nhất định phải phế, đánh cược nhà của tôi luôn. Nếu ông thắng thì tôi sẽ dâng hai tay lên, còn nếu ông thua thì chuyện nhà họ Hàn ông đừng hỏi đến nữa, được không?”
Những người khác đều bật cười, căn bản không để ý đến. Chỉ có duy nhất Trương Thiên Lỗi đang ở trong góc suýt nữa cắn nát răng mình, ban đầu anh ta bị đánh phế thế nào, suốt đời này anh ta cũng không quên được.
"Ha ha, vì sao tôi phải cược với anh?"
Mạc Khai Sam cười khinh thường, nói: "Một con kiến hôi, tôi có thể nghiền chết bất cứ lúc nào!"
"Ồ", Triệu Chí Hào thản nhiên gật đầu, gọi bừa một người tới, nói: "Ra ngoài tìm anh Trương, bảo anh ấy tới đây".
"Vâng", người kia lập tức đáp lời rồi đi ra ngoài.
"Ông chủ Triệu, đây là chuyện riêng của nhà họ Trương chúng tôi, chưa đến lượt ông can thiệp vào đâu nhỉ?", lúc này, bà cụ Trương nói với vẻ mặt đen kịt.