Có thể nói cả đời này họ sẽ không bao giờ quên mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Một kẻ vô dụng bước vào nhà họ Phương chỉ biết ngây ngốc trong nhà, thế mà hôm nay lại bộc lộ ra khía cạnh hiểm ác như vậy. Nếu không phải người nhà họ Trương biết trước đây Trương Trần là dạng người gì thì cũng xem anh thành con cháu của gia tộc lớn nào đó rồi!
“Ha ha, xem như đã giải quyết xong các vấn đề bên ngoài, bây giờ chúng ta nói về chuyện nội bộ đi”.
Trương Trần khẽ cười nhìn bà cụ Trương và đám người Trương Lập.
“Quả nhiên là cái thứ ăn cây táo rào cây sung này chỉ đợi thời cơ để báo thù!”, bà cụ Trương rùng mình.
“Sao vậy, có muốn tôi mời từng người ra ngoài không?”, Trương Trần lướt nhìn mọi người hỏi.
Lúc này, dù là bà cụ Trương, Trương Lập hay đám người Trương Hạo, Trương Yến, cũng không một ai dám ngẩng đầu lên.
“Trương Trần, cậu đủ rồi đấy. Cậu chẳng qua chỉ dựa vào nhà họ Mạc mà thôi, ngay cả bà ngoại của cậu mà cậu cũng tính toán nữa sao?”, Trương Lập biết ông ta không trốn được nên lạnh giọng hét lên.
“Bốp!”, Trương Trần tát một cái.
“Thứ nhất, bà ta đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Trương, dựa vào đâu mà tôi phải gọi là bà ngoại?”
“Thứ hai, bây giờ dao đã kề cổ, ông cũng biết sợ rồi à?”
“Thứ ba, ông nghe ai nói nhà họ Mạc chống lưng cho tôi vậy?”
“Ha ha ha…”, Trương Lập nổi giận đùng đùng, ông ta thế mà lại bị Trương Trần tát một bạt tai. Giờ đây ông ta nào còn có thể nghe lọt những gì Trương Trần nói nữa, lúc này ông ta liều mạng lao đến chỗ Trương Trần muốn trút cơn tức này.
Mạc Phi Nhi đứng một bên không lên tiếng nãy giờ bỗng nhíu mày nhìn Triệu Chí Hào nói: “Phế ông ta!”
“Ơ, được!”, Triệu Chí Hào nào dám không nghe, ông ta đã từng thấy thủ đoạn của Mạc Phi Nhi, hiện tại chỉ biết nghe theo lệnh của cô.
“Cô Mạc, đừng, đừng!”, Phương Thủy Y bỗng kéo tay Mạc Phi Nhi nói.
Trương Lập cũng ngây người, ông ta không ngờ Mạc Phi Nhi lại dứt khoát như vậy.
Mạc Phi Nhi liếc nhìn Trương Trần, lúc này mới tỏ ra không vui: “Một lần này thôi”.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Phương Thủy Y, quả nhiên Mạc Phi Nhi đến đây vì Phương Thủy Y, không hề liên quan gì đến nhà họ Trương, cô ấy không hề để người nhà họ Trương vào mắt!
“Trương Trần, anh thấy thế nào?”, Mạc Phi Nhi hỏi.
“Trương Trần, bỏ đi, chúng ta quay về Hoài Bắc được không?”, Phương Thủy Y ôm cánh tay Trương Trần nói.
“Được!”, Trương Trần gật đầu, nhìn bà cụ Trương nói: “Nể mặt ông cụ Trương và Thủy Y nên chuyện hôm nay đến đây thôi, nhưng vẫn chưa xong đâu!”
Mọi người đều rất tức giận, Trương Trần chỉ mượn sức Mạc Phi Nhi ở đây để cáo mượn oai hùm thôi nhưng ai cũng không dám lên tiếng!
Trương Thiên Lỗi ở trong góc thì đã chết lặng, anh ta biết Mạc Phi Nhi không phải đến đây vì Phương Thủy Y. Dù anh ta có toan tính đến đâu hay liên lạc với bất kỳ ai cũng không còn tác dụng nữa, anh ta chỉ đành thừa nhận.