Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À, như thư sinh!”, ông Lăng vỗ trán nói.

“Lão Lăng, ông đừng huyên thuyên nữa, để cậu Trương ngồi xuống nói chuyện chính trước đã nào!”, ông Kính nói.

Lúc này bọn họ mới đi vào chủ đề chính. Vốn dĩ cũng có rất nhiều bác sĩ tự nhận mình giỏi, nghiên cứu ra phương thuốc là sẽ giao lên, nếu được đưa vào sử dụng thì bọn họ sẽ vừa có tiếng vừa có miếng, còn thu hoạch được công danh, nhưng không phải phương thuốc nào cũng được áp dụng, vậy nên chỉ có thể thí nghiệm lần lượt từng thứ một.

Phương thuốc Trương Trần đưa tới hơi muộn, nhưng vì nể mặt Trần Bắc Vọng nên bọn họ mới vội vàng nghiên cứu, bây giờ mới đích thân tới đây.

“Cậu Trương, tôi nói thật với cậu vậy, hiện tại chúng tôi chưa đạt tới trình độ đó, không thể nghiên cứu ra tác dụng phụ trong vòng hai mươi tư tiếng được!”, ông Lăng không hề kiêng dè điều gì.

Công là công, tội là tội, bọn họ không thể lách luật cho Trương Trần chỉ bởi vì Trương Trần đã chữa khỏi bệnh cho Trần Bắc Vọng. Nếu là chuyện gì nhỏ nhặt thì còn nhắm mắt làm ngơ được, nhưng chuyện này nhất quyết không thể qua loa.

Đây là thuốc dùng cho những người bảo vệ Long Quốc, là cơ sở của Long Quốc, đừng nói là Trương Trần, cho dù là cháu trai của cấp trên thì cũng phải trải qua quy trình kiểm tra gắt gao, chắc chắn không có gì sai sót thì mới được đưa vào sử dụng.

“Hiệu quả thì sao?”, Trương Trần hỏi.

Ông Lăng trầm mặc một lát rồi gật đầu. Ông ta tới đây không chỉ đơn giản là vì nể mặt Trần Bắc Vọng, mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng hiệu quả thuốc mà Trương Trần miêu tả thì không phải là giả. Thế nhưng có trắng thì phải có đen, hiệu quả tốt như thế mà không có tác dụng phụ thì không phải bọn họ không tin, mà là không dám tin.

Đối với người bình thường, có thể một chút tác dụng phụ chẳng là gì cả, nhưng đối với người đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nếu có tác dụng phụ không tốt gì thì rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Đây cũng là chuyện bọn họ quan tâm, nếu có đủ thời gian thì bọn họ còn muốn phân tích từng cái một, nhưng thời gian Trương Trần cho bọn họ quá ngắn.

“Ông Lăng, ông có nhớ vừa rồi ông đã nói tôi khiêm tốn không? Thực ra tôi không khiêm tốn đâu”.

Trương Trần cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ đang kể lại mà thôi, cũng như việc tôi kể ra hiệu quả của phương thuốc, chắc là các ông cũng kiểm nghiệm ra năm, sáu mươi phần trăm tác dụng của nó rồi. Còn về tác dụng phụ, tôi nói không có là không có, nếu nhất định phải bới lông tìm vết, vậy thì chỉ có thể nói là hiệu quả sẽ giảm đi sau một thời gian dài…”.

“…”, ông Lăng và ông Kính đều sửng sốt, vừa rồi còn khen mà bây giờ thằng nhóc này đã lấy chính lời nói của bọn họ ra để nói bọn họ rồi.

Thế này còn không gọi là kiêu ngạo à?

Những phương thuốc được truyền lại từ các thế hệ trước đều đã trải qua bao sự tôi luyện, đó là kết tinh của thời gian và trí tuệ, hứng chịu bao lần khảo nghiệm. Phương thuốc do một chàng trai hai mươi mấy tuổi điều chế ra có được hiệu quả này đã là ghê gớm lắm rồi.

Nói là không có một tác dụng phụ nào, coi bọn họ là đồ ngốc hay sao?

Trong lúc sinh lòng nghi ngờ, bọn họ phát hiện ra Trương Trần vẫn không hề luống cuống, còn tươi cười nhìn về phía bọn họ.

“Xét về mặt Trung y của Long Quốc, tôi không dám tự xưng là vô địch, nhưng cũng coi như có một không hai, nếu hai ông không tin thì coi như không có phương thuốc này vậy!”

“Thằng nhóc này…”, ông Lăng hơi cạn lời vì Trương Trần càng nói càng quá đà.

Nhưng nếu từ bỏ thật thì bọn họ lại cảm thấy tiếc, dù sao bọn họ cũng đã nhìn thấy hiệu quả rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK