Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên. Ông ta uống một ngụm trà rồi lấy điện thoại ra nhìn, ngay sau đó đôi mắt lập tức sáng rực lên.

"Trương Trần ơi là Trương Trần, rốt cuộc cậu là ai và đang nghĩ gì đây?"

Tin nhắn trong đó báo là nhà họ Hàn định đánh trả lần nữa, không có nhà họ Mạc ở thủ đô nhúng tay vào, bọn họ chẳng có gì để phải cố kỵ.

Với năng lực của Trương Trần, ông cụ Trương tin rằng Trương Trần có thể ứng phó được, dù sao ông ta cũng đã thăm dò chuyện về tập đoàn Mạt Lâm, nhưng điều mấu chốt là ông ta nhìn ra được rằng Trương Trần có chuyện gì đó không thể nói ra được, có thể sẽ không can thiệp vào.

"Thôi thôi, phận của lão già này là phải lo nghĩ rồi!"

Ông cụ Trương thở dài lấy điện thoại ra gọi tới số của Trương Quốc Hồng.

"Quốc Hồng, con dẫn Thiên Bàng và Thủy Y tới đây trốn đi, lần này nhà họ Hàn sắp ra tay rồi, các con sẽ gặp nguy hiểm!"

"Trương Trần á? Tự các con lo liệu đi, tới mau lên đấy".

Trong biệt thự, Trương Quốc Hồng cầm điện thoại gật đầu lia lịa, hoảng loạn đến mức chẳng nghĩ được gì.

Đến lúc tắt máy, bà ta bắt đầu bùng nổ.

"Thủy Y, nhà họ Hàn lại chuẩn bị đánh trả rồi, phải xử lý mối họa do tên phế vật Trương Trần gây ra như thế nào đây?"

"Thằng điên đó còn đánh con cháu của bảy, tám gia tộc thành tàn phế, mối thù này không thể hóa giải được, con còn chờ gì nữa mà không ly hôn đi?"

Trương Quốc Hồng đặt điện thoại xuống rồi gào lên với Phương Thủy Y. Theo bà ta, nếu Trương Trần không nhất quyết đòi đua ngựa với Hàn Đông Vũ thì đã chẳng xảy ra những chuyện đằng sau đó.

Với Trương Quốc Hồng thì Trương Trần đã sai vì đi chọc tới người ta, ai bảo Trương Trần là một tên phế vật trong mắt bà ta cơ chứ!

"Nhanh, nhanh như thế sao?", Phương Thủy Y cứng đờ người lại.

"Thủy Y, không có nhiều thời gian đâu. Ông ngoại con gọi tới, ông đồng ý bảo vệ chúng ta. Mặc xác thằng phế vật ấy đi, con ly hôn với nó là chúng ta tới tỉnh An Hoa ngay", Trương Quốc Hồng vội vàng nói.

Phương Thủy Y ngây ra đó không nói được câu gì, nước mắt tuôn ra không dứt. Nếu bọn họ ly hôn thật thì Trương Trần phải làm sao? Anh sẽ chống lại nhà họ Hàn thế nào?

Trước kia cô còn ảo tượng tới chuyện mượn sức tập đoàn Mạt Lâm, nhưng trong cuộc họp lần trước, nhà họ Phương đã đắc tội với ông chủ Cổ rồi, cô còn mặt mũi đâu mà nhờ người ta giúp đỡ?

Phương Thủy Y cắn môi nói một cách khó khăn: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói rõ ràng với Trương Trần. Bây giờ con sẽ gọi điện cho anh ta!"

Trong phòng khám, Trương Trần và Chu Viên Viên đang trò chuyện với nhau. Nhìn thấy cuộc gọi đến, khuôn mặt anh trầm xuống, Chu Viên Viên liếc qua rồi cũng ngừng nói.

"A lô!"

"Em đang đưa ra thông điệp cuối cùng à?"

"Được, anh sẽ tới ngay!"

Sau khi tắt máy, Chu Viên Viên không nhịn được nói: "Chuyện ly hôn hả? Vì sao anh không nói thân phận thật sự cho Thủy Y?"

"Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, nhất là người thân với tôi", Trương Trần bình tĩnh lắc đầu: "Ở Hoài Bắc tôi còn bảo vệ cô ấy được, nhưng Hoài Bắc chỉ lớn bằng bàn tay, rồi sẽ có một ngày tôi còn chẳng lo nổi cho mình, lấy cái gì bảo vệ cô ấy?"

"Có lẽ đây sẽ là lựa chọn tốt cho cả tôi và cô ấy. Cô ấy muốn kết thúc thì tôi cũng chẳng có lập trường và tư cách để nói gì cả".

Chu Viên Viên mấp máy môi nhưng chẳng nói được điều gì, cô ta cảm thấy Trương Trần có rất nhiều bí mật.

Mặc dù cô ta không biết hoàn chỉnh cả sự việc Trương Trần đối đầu với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nhưng vẫn biết sơ qua trên mạng. Chuyện xảy ra ở cổng tòa án đã bị các phóng viên tung lên mạng hết rồi.

Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn mà Trương Trần còn nói là chỉ thường thôi, vậy thì nhân vật đáng gờm mà anh nói tới rốt cuộc là ai?

Trong biệt thự của Phương Thủy Y, ba người nhà cô sắc mặt âm trầm ngồi trong nhà.

Phương Thủy Y cúi đầu chau mày, Trương Quốc Hồng với vẻ mặt phẫn nộ, còn Phương Thiên Bàng cứ thở dài liên tục. Địa vị của ông ta trong nhà cũng không cao lắm, mặc dù có lúc ông ta cũng có ý kiến của mình nhưng đều bị phớt lờ.

Đang trong lúc đợi như này, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Từ sau lần Trương Trần bị đuổi ra khỏi nhà thì anh cũng giao lại chìa khóa biệt thự luôn.

Cửa vừa mở, Trương Trần vừa bước vào thì Trương Quốc Hồng định lên tiếng, nhưng Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à, con muốn nói chuyện riêng với anh ấy”.

Trương Quốc Hồng lườm Trương Trần một cái, gật đầu với Phương Thủy Y rồi không nói gì nữa.

“Trương Trần, anh lại đây”, Phương Thủy Y vẫy tay bảo Trương Trần vào phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK