Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lần này phải xem rốt cuộc nhà họ Hàn quyết tâm đến mức nào, nếu chỉ có mấy nhân vật bình thường đến đây thì e rằng sẽ không gây sức ép được.”.

Khuôn mặt của bà cụ vô cùng căng thẳng, nhìn Trương Quốc Hồng bằng đôi mắt không có một chút tình cảm nào, bà ta nói lạnh lùng: “Chuyện mà tôi hối hận nhất là đã sinh ra loại sao chổi bất hiếu như cô!”

“Người đâu, kéo gia đình chúng nó ra ngoài!”

Mấy vệ sĩ đang đợi lệnh bên ngoài lập tức chạy vào, lúc này ông cụ Trương mới quát lên: “Cút ra ngoài hết cho tôi!”

“Chuyện này…”, những vệ sĩ đó không biết phải tiến hay lùi.

“Phiền Đại Phương, chẳng lẽ Quốc Hồng không phải con gái của bà sao? Cốt nhục tình thân không có một chút tác dụng nào à?”, ông cụ Trương chất vấn vợ mình.

“Trương Khánh Long, ông nói như vậy là có ý gì? Nếu gia đình chúng nó yên phận thì tôi sẽ đối xử với chúng nó như thế sao? Chúng nó nhất định phải gây chuyện, trách được tôi à?”, bà cụ cũng gọi thẳng tên ông cụ Trương.

“Có tôi ở đây, ai dám đuổi bọn họ ra ngoài, nếu các người không nhận gia đình đứa con gái này thì tôi nhận!”, ông cụ Trương nói trầm giọng.

Sau đó ông ta nhìn về phía đám vệ sĩ và quát lớn tiếng: “Tôi bảo các cậu ra ngoài, không nghe thấy hả? Trong cái nhà này người có quyền quyết định là tôi hay là bà ta?”

“… Vâng, gia chủ!”, lúc này những vệ sĩ đó mới ra ngoài.

Bà cụ thì tức đến mức run rẩy cả người, bà ta chỉ vào ông cụ Trương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Khánh Long, ông đừng quên hiện nay nhà họ Trương có quy mô lớn như thế này là nhờ vào ai, nếu năm đó tôi không dùng của hồi môn và trợ cấp từ nhà ngoại, ông có thể đưa nhà họ Trương đi lên đỉnh vinh quang được sao?”

“Bây giờ thì hay rồi, ông dám trở mặt với tôi, hơn nữa tôi còn vì muốn tốt cho nhà họ Trương ông!”

Ông cụ Trương nắm chặt bàn tay rồi trở nên trầm mặc. nhà họ Trương chính là nhà họ Trương, là nhà họ Trương của ông ta, năm đó đúng là Phiền Đại Phương đã trợ giúp ông ta, nhưng sau đó chỉ cần có chuyện trọng đại là Phiền Đại Phương lại lôi chuyện này ra nói. Trong các tình huống bình thường thì ông ta đều nhượng bộ, bây giờ còn rất ít khi hỏi đến chuyện trong nhà họ Trương.

Nhưng dù sao gia đình Trương Quốc Hồng cũng là máu mủ ruột thịt của ông ta, dù rằng ông ta cũng không thích Trương Quốc Hồng cho lắm.

Nhưng với tình huống trước mắt, nếu thật sự đẩy bọn họ ra, dưới cơn thịnh nộ của đám người nhà họ Hàn, chẳng phải bọn họ sẽ phải lãnh đủ hậu quả sao?

Bây giờ là thời đại pháp luật, cho dù gia đình Trương Quốc Hồng không mất mạng, nhưng kiểu gì cũng phải ngồi tù rũ xương.

Ông cụ Trương trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên sự giãy dụa, không biết là vì Trương Quốc Hồng hay là vì đề tài mà Phiền Đại Phương nhắc mãi bao năm qua, ông ta nói bình thản: “Năm đó đúng là nhờ có trợ giúp của bà.”.

“Nhưng nhà họ Trương chính là nhà họ Trương, chưa đến lượt đàn bà lên tiếng. E rằng bà còn biết rõ số tài sản của nhà họ Trương hơn cả tôi, bà thích cái gì thì cứ việc lấy, kể cả chia cho bà một nửa cũng được, coi như thanh toán hết những chuyện trước kia.”.

“Ông được lắm, ông định qua cầu rút ván, định ly hôn có đúng không?”

Bà cụ tức đến mức phát run, đám Trương Thông thấy vậy vội vàng bước tới đỡ.

“Trương Quốc Hồng, bố mẹ cãi nhau kịch liệt vì các người, các người muốn nhà họ Trương không được yên bình có phải không?”, Trương Lập nghiêm giọng chất vấn.

“Trương Quốc Hồng, gia đình các người cút về Hoài Bắc mau lên, bố không cần các người chúc thọ nữa, chỉ cần các người không làm liên lụy đến nhà họ Trương là chúng tôi cám ơn Phật tổ rồi!”

“Đúng thế, các người cút đi mau lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK