Trương Trần nghe thấy thế thì cười một cái, làm sao mà anh không nhìn ra tâm tư này của Mã Tam Phong.
“Ông muốn tôi xử lý ư? Vậy thì được, ông đưa người đi đi”, Trương Trần lạnh lùng nói.
Mã Tam Phong thấy trong lòng run rẩy, ông ta không sợ Trương Trần lên tiếng nhưng sợ nhất là bộ dạng với thái độ nói nước đôi này.
“Còn không mau xin lỗi cậu Trương đi”, Mã Tam Phong thấy sốt sắng rồi lại tát Mã Tại Long hai cái, trong lòng thầm kêu khổ. Đúng là oán cũ cộng thù mới khiến lòng ông ta như lửa đốt.
Mã Tại Long cắn răng, cúi đầu, thấp giọng nói: “Cậu Trương, xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi đã gây chuyện với cậu”.
Nhưng Trương Trần vẫn yên lặng đứng đó không nói một lời.
Nếu như Mã Tam Phong giả bộ ở đây thì anh sẽ không để ý gì mà diệt nhà họ Mã luôn.
Mã Tam Phong chau mày, rõ ràng là đang mâu thuẫn về tâm lý. Ông ta cũng chỉ là nghe chuyện mới chạy vội đến đây, thái độ này của Trương Trần đã quá rõ ràng rồi.
Ông ta nhất định phải đưa ra lựa chọn giữa nhà họ Mã và đứa cháu này của mình. Ông ta cân nhắc một chút thực lực của nhà họ Mã và thực lực của Trương Trần trong thời gian gần đây, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng, đành phải có lỗi với con trai của đại ca mình rồi.
“Cầm gậy đến đây”, Mã Tam Phong cắn răng rồi hét về phía tên tóc vàng.
Tên đó nào dám chống lại ý của ông Mã, lập tức cầm một cây gậy trên mặt đất đưa cho Mã Tam Phong, run rẩy nói: “Ông Mã…”.
Mã Tam Phong cầm lấy gậy, hai tay nắm chặt rồi giơ lên đập về phía cánh tay Mã Tại Long.
Bụp, bụp… Gậy đập xuống thì mọi người đều có thể nghe thấy tiếng xương gãy lạnh người, tiếp đó là tiếng kêu thê thảm của Mã Tại Long.
“Chú Ba, chú Ba đừng đánh cháu nữa, cháu thật sự sai rồi…”, Mã Tại Long nước mắt nước mũi hòa lẫn nhau, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mã Tam Phong.
Trong lòng Mã Tam Phong đau đớn, đây là cháu ruột của ông ta nhưng không còn cách nào khác. Nếu không thì sẽ phải đền cả nhà họ Mã mất. Tin rằng nếu anh cả của ông ta ở đây thì cũng chọn làm như vậy.
Ông ta lại nhìn Trương Trần rồi lại cầm gậy lên, nói: “Đây cũng là dạy dỗ lại mày, nếu không thì ngày nào đó mày chết thế nào mày cũng không biết đâu”, lời nói vừa dứt thì gậy lại đánh xuống.
Không nằm ngoài dự liệu, Mã Tại Long lại bị gãy một cánh tay.
Trương Trần vẫn ngồi bất động không nói lời nào, còn Mã Tam Phong lại giơ gậy lên đánh gãy tứ chi của Mã Tại Long khiến gã như biến dạng luôn.
Lúc này, trong lòng Mã Tam Phong như lạnh băng, lẽ nào thật sự muốn ông ta phải tự tay giết chết cháu mình sao?
Hai mắt ông ta đỏ ửng, tay nắm chặt cây gậy nhưng cũng không ngừng run rẩy.
“Tại Long, đừng trách chú Ba”, Mã Tam Phong trầm giọng hét lên, ánh mắt cương quyết giơ gậy lên lần nữa, nói tiếp: “Hãy coi như vì nhà họ Mã đi…”.
“A…”, Mã Tam Phong hét lên một tiếng rồi đập về phía đầu của Mã Tại Long.
“Thôi”, lúc này cuối cùng Trương Trần cũng lên tiếng nhưng Mã Tam Phong không kịp thu toàn bộ lực tay lại. Cây gậy đập lên đầu Mã Tại Long, lập tức khiến gã phun ra ngụm máu tươi. Nhưng vẫn may là giữ lại được tính mạng.
Mã Tam Phong chỉ cảm thấy như ai rút hết lực trên người mình. Ông ta lại khom người, khách khí nói: “Cảm ơn cậu Trương”.
“Không có gì”, Trương Trần bình tĩnh khoát tay, nói: “Hoài Bắc không thể có nhà họ Mã nữa rồi”.