“Tôi hỏi anh, ban nãy có người nào tên là Trương Trần bị các anh đưa đến đây không?”
“Trương Trần?”, Tiểu Triệu trong lòng thấy kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy xuống, làm sao một nhân vật nhỏ như này lại làm kinh động đến sếp của mình được?
Anh ta nhìn hai nhân vật với ánh mắt không thiện cảm ở phía sau cục trưởng Hàn rồi lại nhìn biểu cảm của cục trưởng Hàn, lúc này bỗng thấy lo lắng rồi lắp bắp nói: “Chỗ… Chỗ tôi hình như có một người như vậy”.
Cục trưởng Hàn chau mày lại, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn cùng đến đòi người, hi vọng người đó không bị thương tổn gì.
“Nói”, cục trưởng Hàn quát lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu. Tiểu Triệu sắc mặt trở nên khó coi, nói: “Anh ta bị… Bị Đại Thành Tử đưa đến chỗ Tiểu Hắc rồi ạ…”.
Chưa đợi Tiểu Triệu nói hết câu, cục trưởng Hàn liền vội vàng xoay người đi về phía trước.
…
“Chỉ có chỗ này thôi sao?”, trong phòng nhỏ Đại Thành Tử cầm bản hồ sơ nhìn một lượt.
“Chỉ có thế thôi”, bên ngoài truyền vào giọng nói.
Đại Thành Tử khẽ chau mày, người này đã đưa đến đây rồi, có Vương Nhị Ngưu canh chừng ở đây, nếu như để Trương Trần thoát được ra ngoài thì hắn ta cảm thấy mình hơi mất mặt. Nhưng, danh tiếng của hội trưởng của Hiệp hội y học cũng không phải không có tác dụng.
Ít nhất thì Đại Thành Tử đã quyết định không quan tâm nữa và sẽ không tự mình ra tay nữa.
“Anh xem rồi giải quyết đi”, Đại Thành Tử nói một câu
rồi mở cửa đi ra ngoài.