Rất nhanh, hai người Nhược Tuyết lên tới lầu hai, quản lý bước lên trước một bước với vẻ mặt khó coi, kề sát bên tai Lý Thiên Hoa, nhỏ giọng nói: “Cậu Lý... Trương Trần này đúng là khách được cô Nhược Tuyết mời tới!”
“Cái gì?”, Lý Thiên Hoa kinh hãi, trước là Tiêu Lượng khúm núm, giờ là Nhược Tuyết mời, Trương Trần này là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Phương, tên này dựa vào cái gì chứ?
“Anh Trương, tôi tìm được anh rồi, sao anh lại ở đây, chúng ta mau lên thôi!”, Nhược Tuyết thấy Trương Trần thì cười đầy ngọt ngào, tiến lên định nắm tay Trương Trần.
“Tôi nghĩ không cần nữa rồi, nơi này có người không hoan nghênh tôi, thậm chí còn định dùng tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp để bắt tôi vào đồn cảnh sát nữa kìa!”, Trương Trần lạnh nhạt nói, Nhược Tuyết đang cười thì mặt cũng cứng đờ.
“Trời ơi, thật sự có người mời thằng quê mùa này à!”, trong đám người, một giọng nói yếu ớt vang lên.
Lúc đầu họ không tin, việc hôm nay có thể nói là quá xấu hổ. Quản lý không biết mình nên cười kiểu nào, đây là chuyện khó giải quyết nhất trong mấy chục năm làm nghề của gã.
Nhược Tuyết hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn quản lý khách sạn, sau đó lại nhìn Lý Thiên Hoa, nói đúng hơn thì đây không phải sân nhà của Nhược Tuyết mà nơi này do Lý Thiên Hoa quyết định.
“Anh Lý, anh có thể nói cho tôi biết thế này là sao không, khách của tôi mà sao lại có người muốn đuổi vậy, hay là tôi không thể dẫn bạn của mình tới đây?”, Nhược Tuyết hỏi, ngữ điệu không tốt, cô ta phải trải qua mấy phen mấy bận, dùng danh nghĩa của Tổ chức Y Tế mới hỏi được địa chỉ của Trương Trần từ chỗ bộ trưởng Vương.
Hôm nay, cơm còn chưa kịp ăn mà đã muốn đuổi người sao?
“Thủy Y, chúng ta về thôi!”, Trương Trần chẳng muốn đợi chờ gì nữa, anh nắm tay kéo Phương Thủy Y rời đi.
Vì Tiêu Lượng quỳ xuống và Nhược Tuyết xuất hiện mà khiến đám đông hoảng hốt, không ai dám tiến lên ngăn cản anh.
Nhược Tuyết kêu hai tiếng nhưng Trương Trần hoàn toàn không đáp lời, hành động này khiến Nhược Tuyết tức tối giậm chân.
Trong cuộc thi đấu Long - Hàn, bên Tổ chức Y tế còn có việc cần giải quyết, thân là một trong những phó hội trưởng, cô ta phải nhanh chóng về Mễ Quốc xử lý, cô ta cứ tưởng hẹn được Trương Trần ra thì có thể vui vẻ học được kỹ năng gì đó, không chừng có thể bái sư nữa nhưng bây giờ, tất cả đều không có, bay hết rồi...
Nhược Tuyết tức giận, lấy di động ra gọi: “Jake, đi xuống, chúng ta về!”
“Ăn, ăn cái gì mà ăn, ăn nữa thì anh ở đây luôn đi! Tổ chức Y Tế sẽ bỏ anh lại luôn!”
Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại rồi cô dùng vẻ mặt lạnh như băng nói: “Anh Lý, tôi không muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết khách của mình bị đối xử như thế thôi, đây là đạo đãi khách của Long Quốc à?”
“Tôi sẽ báo lên sở y tế Hoài Bắc, Tổ chức Y Tế của tôi sẽ chú ý, anh tự giải quyết cho tốt!”
Chưa cho Lý Thiên Hoa thời gian phản ứng, Nhược Tuyết chạy theo nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng hai người Trương Trần. Mà lúc này, mấy người bên Tổ chức Y Tế cũng hối hả chạy xuống, khó hiểu nhìn Nhược Tuyết.
Trong sảnh lầu hai, Lý Thiên Hoa ngẩn người, đầu óc của hắn đã dừng hoạt động. Dù hắn có kiến thức rộng rãi nhưng những việc hôm nay khiến hắn không thể nào hiểu nổi, càng không thể tin được.
“Tiêu… Anh Tiêu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Thiên Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn, phát hiện có gì đó khác thường, lúc này hắn mới nhớ ra có một người đang đứng bên cạnh mình.
“Chuyện gì à?”, Tiêu Lượng cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn
tưởng rằng trong mắt cậu không còn có tôi nữa?”