Điều duy nhất khiến ông ta bất ngờ là ông chủ của tập đoàn Lâm Mạt từng luyện võ, cũng chẳng trách anh dám vác xác tới một mình.
Thế nhưng, thời đại khác biệt rồi, người luyện võ có giỏi đánh đấm đến đâu, đánh được mấy chục người chứ đấu lại nổi họng súng của ông ta không?
Lâm Tái Quốc bật cười chế giễu, khoát khoát tay bảo đám thuộc hạ phẫn nộ của mình lùi về sau: “Ông chủ Trương, tôi gọi cậu như thế là giữ thể diện cho cậu, nếu cậu không cần thì cũng đừng trách tôi. Nếu cậu đã nói đến mức này rồi, tôi cũng cho cậu một con đường sống!”
“Chuyển hết 90% cổ phần của Mạt Lâm cho tôi, sau này đi theo tôi, hôm nay tôi có thể tha cho cậu một con đường sống”, ánh mắt của Lâm Tái Quốc như có ngọn lửa.
Chỉ cần là người hiểu biết về kinh doanh sẽ hiểu ngay tập đoàn Mạt Lâm đại diện cho điều gì. Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải thời kỳ có lãi của tập đoàn này, nhưng lâu nhất chỉ cần một tháng nữa, đến lúc đó hàng hóa bán ra với số lượng lớn, muốn đếm tiền cũng đếm không hết, ai nhìn vào mà không thèm thuồng!
Lâm Tái Quốc bắt cóc Tôn Khuê Minh chẳng phải vì “lợi ích” hay sao?
“Thế thì tiếc thật!”, Trương Trần ngồi trên sô pha, lắc đầu bất đắc dĩ: “Con người tôi thường sẽ cho người khác cơ hội, nếu người đó nắm bắt được, đó là phúc phần của người ta. Nếu người đó không nắm bắt được, có lẽ là kiếp nạn của người ta”.
“Tôi thấy cậu vẫn còn giả bộ giỏi lắm, thôi thì đợi khi nào cậu không bò dậy nổi rồi nói tiếp”, Lâm Tái Quốc nở nụ cười dữ tợn, đanh giọng quát: “Đánh nó cho tao, nhưng không được đánh chết ông thần tài của chúng ta đâu đấy!”
“Rõ!”, một đám người vốn nóng tính như lửa, khi thấy thái độ không coi ai ra gì của Trương Trần, chúng đã muốn ra tay từ lâu rồi, lúc này đâu muốn nói nhiều làm chi.
Tám chín người trong phòng bao bỗng chốc nhào tới, tuy rằng ban nãy lối đánh của Trương Trần vẫn có tác dụng uy hiếp, nhưng chúng làm cái nghề liếm máu trên lưỡi dao này, chỉ một khúc xương gãy làm sao dọa được chúng.
Một đám người nhào tới, Trương Trần nhún chân, hai bàn tay lao ra như vuốt ưng, lập tức túm được cổ tay của hai kẻ, chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã bẻ gãy luôn.
“Thằng khốn nạn này, ông đập chết mẹ mày!”, một người đàn ông lực lưỡng ở phía sau Trương Trần nhìn thấy cơ hội, bèn cầm một chai rượu định đập vào gáy Trương Trần.
Trương Trần không hề hoảng loạn, sau gáy anh như mọc thêm một con mắt vậy, nhẹ nhàng lách sang một bên, nện cú đấm vào lồng ngực của kẻ đánh lén khiến gã này phun ra một búng máu tươi, mà Trương Trần đập vỡ chai rượu, nhét mảnh thủy tinh vào miệng chúng.
Tất cả mọi chuyện này kể ra thì dài chứ thực tế không đến mười giây đồng hồ, thủ đoạn tàn nhẫn và thân thủ lưu loát của Trương Trần khiến đám đông sững người, nhất là Lâm Tái Quốc. Ông ta cũng từng chật vật lăn lộn, chưa từng thấy ai có thân thủ tốt hơn Trương Trần.
“Một đám vô dụng!”, Trương Trần không hề ngừng tay, anh như con báo săn xông vào bầy dê, nơi nào ngang qua cũng để lại tiếng kêu thảm thiết.
Sau cùng, trên nền đất chỉ còn lại một đám đàn ông cao to lực lưỡng rên rỉ la hét, không một ai còn sức lực để bò dậy.
Cùng cảnh ngộ nằm lê lết trên nền đất, Tôn Khuê Minh chật vật nuốt nước bọt, nhìn Trương Trần với vẻ chấn động. Nếu sớm biết Trương Trần có thân thủ tốt thế này, ông ta còn lo lắng làm đếch gì nữa.
“Tốt, tốt, tốt lắm!”, Lâm Tái Quốc trầm giọng nói.
“Đương nhiên tốt rồi, bởi vì bây giờ sẽ đến lượt ông đấy”, Trương Trần thản nhiên nói một câu rồi bước từng bước về phía Lâm Tái Quốc.
“Ha ha ha!”, Lâm Tái Quốc đột nhiên bật cười ha hả: “Trương Trần, thân thủ của cậu rất được, tôi thừa nhận tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng chẳng lẽ cậu không tự hỏi tại sao đã như thế này rồi mà tôi vẫn điềm nhiên ngồi ở đây à?”
“Vì khẩu súng trong tay ông ư?”, Trương Trần nói.