“Kim Lăng Quốc? Có việc gì sao?”, vừa mở cửa Trương Trần đã có chút kinh ngạc.
“Ha ha! Thần y Trương, mấy ngày nay đã có phê chuẩn của nước Hàn Bổng chúng tôi rồi”.
Kim Lăng Quốc cười ha hả, lấy ra văn kiện dày, khi lật đến trang cuối cùng thì nói: “Chỉ cần anh ký tên vào đây thì sẽ là người của Hàn Bổng chúng tôi. Long Quốc không tôn trọng anh, nhưng đất nước chúng tôi không bao giờ đối xử với anh như vậy, thậm chí sau khi anh đi, vị trí của tôi sẽ nhượng lại cho anh. Anh sẽ có được danh tiếng, địa vị, tài sản và cả sự tôn trọng nữa”.
Kim Lăng Quốc từ trong túi lấy ra cây bút rồi đưa cho Trương Trần. Dường như lão ta cũng dự đoán được những lời nói kích động và tâm trạng muốn cảm ơn của Trương Trần rồi. Vinh dự này không có ai muốn từ chối cả, lão ta khẳng định là như vậy.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của lão ta dần cứng lại.
“Xin lỗi, tôi không thể ký được, cảm ơn ông đã tốn sức”, Trương Trần thản nhiên nói một câu.
“Tại sao?”, Kim Lăng Quốc hỏi với vẻ khó tin. Phải biết rằng những người của Hàn Bổng không có ai trẻ như này mà đã có được vinh dự lớn thế, vậy mà Trương Trần lại kiên quyết từ chối?
“Ông thật sự muốn biết sao?”, Trương Trần hỏi với vẻ cười như không cười.
Kim Lăng Quốc do dự một lát rồi gật đầu. Lão ta cảm thấy những lời tiếp theo của Trương Trần sẽ khiến lão tức giận nhưng lão vẫn muốn nghe.
“Sau khi tôi ký tên thì chỉ e Long Quốc sẽ gặp phải những lời đồn thất thiệt, ví dụ như đây là do tôi không hài lòng với Long Quốc. Nhưng Long Quốc vẫn đang phát triển, vẫn lớn mạnh, chuyện phản quốc như này tôi sẽ không làm đâu”.
“Còn nữa, nói một câu thật lòng thì đông y mà các người ăn cắp bản quyền căn bản không hợp mắt tôi, thậm chí tôi cũng không thích
người Hàn Bổng, hiểu chưa?”