Mục lục
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm - Trương Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói đi!”

“Chỗ nhung hươu và thiềm diệp này đều là hàng mới, nói được một năm còn quá, sợ rằng đây là hàng sản xuất hàng loạt được trồng trong nhà kính. Nói cách khác, đây là hàng giả, hiệu quả của thuốc bằng không...”

“Nhưng, nhưng...trong danh sách!”, Chu Viên Viên bấy giờ mới nhận ra, ý của Trương Trần là cô ta mua phải hàng giả, bị người khác lừa rồi?

Trương Trần nhanh chóng xác nhận suy đoán của cô ta.

Trương Trần hơi mỉm cười, cầm cây bút viết thêm một số 0 vào phía sau độ tuổi của sơn đan, sau đó quăng cho Chu Viên Viên.

“Đây, giờ thì độ tuổi của sơn đan là một trăm năm mươi tuổi rồi, cô tin không?”

Chu Viên Viên ngơ ngẩn, bước lên nhìn kỹ hai vị thuốc kia, sau đó đặt lên mũi ngửi, một lúc sau, sắc mặt cô ta bắt đầu tối sầm lại.

“Trương Trần, số thuốc này do tự tay tôi nhập, anh đang nói tôi có vấn đề trong việc xem hàng sao?”

“Tôi biết, anh nói đúng được độ tuổi của những cái bên trên nên có chút đắc ý, nhưng chuyện này không thể nói bừa được, chẳng có chứng cớ gì sẽ gây rắc rối cho Nhân Phong Đường”.

“Được rồi, anh không cần nói gì nữa. Có thêm bệnh nhân tới rồi, anh đứng qua một bên đi, lo chuyện đun thuốc là được!”, Chu Viên Viên bực mình nói.

Cũng không thể trách Chu Viên Viên sa sầm mặt mũi, số dược liệu này do một tay cô ta lo liệu, vả lại cô ta đã kiểm tra một lần, trông có vẻ không khác biệt gì so với lúc trước. Vẫn là mùi thuốc rất nồng, màu sắc cũng không hề khác biệt.

Vì thế, khi Trương Trần nói ra năm tuổi của số dược liệu này cùng với năm tuổi của số dược liệu trước đó, cô ta rất mừng. Ít nhất thì điều này cũng đủ chứng minh Trương Trần không đến mức vô dụng như lời đồn. Nhưng khi Trương Trần nói với cô ta rằng những thứ này được trồng trong nhà kính, thiện cảm của cô ta đối với Trương Trần lại được dịp bay sạch.

Câu này không thể nói đùa được đâu! Nếu có người ngoài nghe được, chỗ của cô ta dùng hàng thứ phẩm thay cho thuốc tốt, thậm chí bán buôn lừa lọc để lấy lợi ích lớn thì bất kể chân tướng thế nào, danh tiếng của nơi này tiêu tùng hết.

“Sao thế hả? Thằng nhóc này lại phạm lỗi gì rồi?”, Ngô Đại Sơn vừa hút xong một điếu thuốc, bước vào đã thấy mặt mũi Chu Viên Viên đanh lại, lập tức nổi hứng thú.

“Anh ta nói dược liệu của chúng ta là loại trồng trong nhà kính, về cơ bản chính là đồ giả!”, thấy không phải người ngoài, Chu Viên Viên buột miệng đáp một câu, sau đó tiếp tục trừng mắt lườm Trương Trần.

“Úi!”, Ngô Đại Sơn bỗng thấy tim mình đập lệch đi một nhịp, gã bước lên phía trước, chỉ mặt Trương Trần rồi lớn lối quát nạt: “Cậu hiểu cái quỷ gì, những dược liệu này đều do Viên Viên tự mình liên lạc với bên cung ứng, tôi đích thân quan sát người ta vận chuyển tới, cậu dám bôi nhọ danh dự chúng tôi à? Tôi thấy cậu nên nhanh chóng cuốn gói cút xéo đi, từ ngày cậu đến đây thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp hết!”

Lần này đến cả Chu Viên Viên cũng chẳng buồn phản bác giúp Trương Trần nửa câu. Theo cô ta thấy, Trương Trần bị giáo huấn cũng tốt, đỡ cho anh nói năng lung tung, rước rắc rối về cho Nhân Phong Đường.

Trương Trần nhướn mày, khẽ khàng bảo: “Hi vọng hai người chưa dùng mấy dược liệu này cho người bệnh!”

Nói xong, anh cũng không quan tâm đến vẻ mặt phẫn nộ của Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn, lập tức tiến vào sân sau để cọ rửa đống nồi điện dùng để sắc thuốc.

“Xem ra cô ngốc kia bị người ta lừa mất rồi, phải tìm thời gian mà chú ý quan sát, đừng để cô ấy kê mấy loại thuốc này cho người bệnh”.

Trương Trần lắc đầu cười, mấy thứ dược

liệu cơ bản này làm sao qua được mắt anh, nếu không thì anh cũng khỏi cần lăn lộn trong nghề này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK