Từ khi Diệp Mạn trở thành chủ nhà vẫn luôn muốn để Tần Thành Tâm làm người thừa kế nhưng cô không chịu nhận bà ta làm mẹ. Vậy nên giờ đây nhà họ Diệp không có người thừa kế.
Diệp Hoa, anh họ của Diệp Mạn là người có địa vị cao nhất trong gia tộc. Ông ta cũng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu nói không sai, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được!”
“Cậu Thanh bảo chúng ta đừng phản kháng. Tôi đề nghị vẫn nên tiếp tục chờ đợi!”
“Phải đấy, tôi cũng nghĩ nên chờ tiếp!”
“Có lẽ cậu Thanh đang tới đây rồi. Mọi người bình tĩnh đừng gấp!”
Hàn Khiếu Thiên, Quan Chính Sơn và Trần Hưng Hải lại vô cùng tin tưởng Dương Thanh, muốn chờ anh tới mới quyết định.
“Tôi không phủ nhận năng lực của cậu Thanh, nhưng hiện giờ gia tộc của chúng ta đã bị các nhà khác xâu xé. Nếu còn không phản kháng, chúng ta sẽ bị diệt vong”.
Diệp Hoa đỏ mắt nói.
Hoàng Chính cũng cắn răng lên tiếng: “Chúng ta không thể chờ tiếp được nữa. Cứ như vậy sau này các gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ chỉ còn lại năm nhà!”
Vương Thành nói: “Vậy thì chúng ta tạm thời kết liên minh, đoạt lại nhà của chúng ta trước đã!”
“Mọi người đừng vội. Cậu Thanh bảo chúng ta tránh đi chắc chắn là có lý do”.
Hàn Khiếu Thiên vội vàng khuyên nhủ: “Bây giờ chúng ta lao ra, chỉ sợ chưa kịp chạy về nhà đã bị các gia tộc khác bao vây”.
“Các ông chỉ là gia tộc nhỏ mới chân ướt chân ráo tới Yến Đô. Dù có bị diệt cũng chẳng mất mát gì nhiều. Nhưng chúng tôi là các gia tộc đứng đầu Yến Đô, nắm giữ rất nhiều sản nghiệp. Nếu chúng tôi mất hết, ai có thể gánh nổi trách nhiệm?”
Diệp Hoa tức giận nói.
Mọi người chia thành hai phe đối đầu.
Một phe do ba nhà Diệp, Hoàng và Vũ Văn làm chủ, phe còn lại do các gia tộc mới tới như các nhà Trần, Hàn, Quan, Hồng dẫn đầu.
“Cậu Thanh tới rồi!”
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Trần hớt hải chạy vào phòng họp, kích động hô lên.
Ngay sau đó, Dương Thanh lôi theo Tiết Nguyên Bá đi vào.
“Cậu Thanh!”
Trông thấy Dương Thanh tới, đám người vội vàng đứng dậy.
Lúc anh không có mặt, có người rất bất mãn. Nhưng anh đã tới, không ai dám tỏ ra khó chịu.
“Dương Thanh, tao khuyên mày mau thả tao ra, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tiết Nguyên Bá bị Dương Thanh lôi tới trước mặt nhiều người như vậy thì rất tức giận.
Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, quyền thế ngập trời lại bị Dương Thanh ép phải trốn chui trốn lủi, không thể rời khỏi Yến Đô.
Điều khiến ông ta giận hơn là Dương Thanh còn dẫn ông ta tới trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là đang sỉ nhục ông ta.
Nghe thấy giọng nói của Tiết Nguyên Bá, mọi người mới chú ý tới ông ta.
Nhưng ngoại trừ Dương Thanh, không một ai biết Tiết Nguyên Bá là ai, cũng chưa từng gặp ông ta.
“Cậu Thanh, thằng ngu này là ai? Bị đánh te tua thế này còn dám uy hiếp cậu!”
“Dám uy hiếp cậu Thanh đúng là đồ ngu xuẩn. Nếu cậu Thanh không ngại, tôi sẽ giết ông ta cho cậu”.
Ai cũng thi nhau lấy lòng Dương Thanh.
“Bốp bốp bốp!”
Hoàng Chính dứt khoát xông tới tát Tiết Nguyên Bá mấy cái, cả giận nói: “Con mẹ nó sao mày dám uy hiếp cậu Thanh? Chán sống rồi hả?”
“Tao nói cho mày biết, mọi người ở đây đều là người thừa kế của các gia tộc hàng đầu Yến Đô, đều nghe theo cậu Thanh sai bảo”.
“Mày dám cả gan uy hiếp cậu Thanh chính là tội chết!”
“Mày dám trợn mắt nhìn tao nữa à? Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thấy Tiết Nguyên Bá giận dữ trừng mắt nhìn, Hoàng Chính lại tát thêm mười mấy cái nữa, đến khi đau tay mới dừng lại.
Mặt của Tiết Nguyên Bá đã sưng vù.