Chương 323: Hoảng sợ bất an
Đúng lúc Châu Ngọc Thúy đang chuẩn bị ra tay giết Tần Đại Dũng thì “cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Châu Ngọc Thúy giật bắn mình, ngay lập tức ngừng lại.
Vừa quay lại, bà ta đã thấy một bác sĩ đang đẩy xe dụng cụ vào phòng bệnh.
“Muộn thế này rồi mà vẫn tiêm à?”
Châu Ngọc Thúy không hài lòng hỏi.
Do chột dạ nên thậm chí bà ta còn không nhận ra đối phương là một người đàn ông đeo khẩu trang.
Bình thường sẽ chỉ có một cô y tá vào phòng bệnh lúc hai giờ sáng mà thôi.
“Bác sĩ nam” liếc nhìn Châu Ngọc Thúy một cái, không thèm quan tâm.
“Cạch!”
Ông ta mở ống tiêm thủy tinh ra, dùng ống tiêm hút dung dịch thuốc, rồi chuẩn bị tiêm cho Tần Đại Dũng.
“Cạch!”
Đúng lúc này, bóng một người trẻ tuổi lẳng lặng xuất hiện bên cạnh “bác sĩ nam” và nắm lấy cổ tay ông ta.
“Dương Thanh!”
Châu Ngọc Thúy kinh ngạc kêu lên, bà ta không ngờ Dương Thanh sẽ tới.
“Ông muốn làm gì?”
“Bác sĩ” nhìn thấy Dương Thanh như gặp kẻ thù, nhưng ông ta vẫn nén lại ý muốn giết người và hỏi.
Khóe miệng Dương Thanh hơi nhếch lên, mỉa mai: “Ông là ai?”
“Tôi là bác sĩ trực đêm nay, và bây giờ tôi cần tiêm thuốc cho ông ấy”.
Giọng “bác sĩ” hơi khàn khàn, vang lên từ sâu trong cổ họng.
Dương Thanh lắc đầu: “Ở đây tôi chưa từng gặp bác sĩ nào như ông cả”.
Vốn dĩ Dương Thanh định triệt để vạch trần Châu Ngọc Thúy, nhưng anh không ngờ vào thời khắc mấu chốt này lại xảy ra biến cố.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng này hoàn toàn không phải là bác sĩ, mà là một kẻ giết người!
Biết bị lộ, tên sát thủ đã không chút do dự đá vào bụng dưới của Dương Thanh.
“Bịch!”
Nhưng đối phương còn chưa chạm vào người của Dương Thanh thì đã bị anh đấm vào mặt, cả người bay ra ngoài.
“Bốp!”
Dương Thanh nhanh như chớp, lập tức lao ra ngoài.
Lúc này, tên sát thủ vừa nãy bị Dương Thanh đấm một cú bay ra đập mạnh vào tường.
“Bộp!”
Dương Thanh nắm lấy cổ ông ta, dùng lực của cánh tay nâng tên sát thủ lên dưới sự kinh ngạc của Châu Ngọc Thúy.
Tay chân của tên sát thủ cứ vùng vẫy, nhưng không cách nào thoát ra được.
Không bao lâu, khi ông ta sắp chết ngạt, Dương Thanh đột ngột buông tay.
“Bịch!”
Tên sát thủ ngay lập tức đổ ầm người xuống đất, hít lấy hít để không khí.
Dương Thanh giẫm một chân lên ngực ông ta, lạnh lùng hỏi: “Nói, ai sai ông đến?”
Khẩu trang trên mặt của tên sát thủ đã rơi ra, để lộ một khuôn mặt trung niên.
Sắc mặt tên sát thủ lúc này tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày là ai? Ở Giang Hải này, tao chưa từng nghe nói có cao thủ nào trẻ tuổi như mày”.
“Rắc rắc!”
Dương Thanh giẫm lên chân ông ta, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
“A…”
Tên sát thủ còn chưa kịp kêu lên thì Dương Thanh đã nhét một miếng giẻ vào miệng ông ta rồi.
Châu Ngọc Thúy, người đã tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, bị dọa sợ đến mức trốn trong góc, toàn thân run lẩy bẩy.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy bộ mặt đáng sợ như vậy của Dương Thanh.
Một chân giẫm gãy một bên chân của người đàn ông kia, và tiếng xương gãy giống như một âm thanh ma thuật, cứ văng vẳng bên tai bà ta.
Dương Thanh không thèm để ý tới Châu Ngọc Thúy, thờ ơ nói: “Nếu ông dám rên lên tiếng nào, thì đi chết đi!”
Nói xong, anh lấy giẻ lau ra khỏi miệng tên sát thủ.
Tên sát thủ cố nén cơn đau do gãy xương chân, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, toàn thân run rẩy.
Ông ta biết người thanh niên trước mặt mình vô cùng đáng sợ, và mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta.
Đối phương giết ông ta dễ như giết một con chó.
“Cho ông một cơ hội sống cuối cùng, nói cho tôi biết, ai sai ông đến giết bố vợ tôi?”
Giọng Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo, cả căn phòng dường như đã biến thành một hầm băng.
“Là ông Hồng sai tôi đến. Ông ta chỉ bảo tôi giết một người thực vật chứ không hề nói bất kỳ tin tức nào khác”.
Tên sát thủ không dám giấu giếm, kể hết những gì mình biết.
“Ông Hồng là ai?”, Dương Thanh lại hỏi.
“Tên ông ta là Hồng Nham, ông chủ quản lý các tụ điểm ăn chơi ở Châu Thành”, tên sát thủ trả lời lưu loát.
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên, Châu Thành à?
Anh đột nhiên nghĩ đến một người, tuy chưa có bằng chứng, nhưng về cơ bản có thể chắc chắn chuyện này có liên quan đến cô ta.
“Bịch!”
Dương Thanh đá vào đầu tên sát thủ, khiến hắn ta hôn mê ngay lập tức.
“Anh Thanh!”
Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông vạm vỡ chạy vào phòng bệnh, khi nhìn thấy tên sát thủ nằm trong phòng bệnh, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Hai người đàn ông to lớn này được sắp xếp ở bệnh viện, ngoài việc bí mật bảo vệ Tần Đại Dũng ra, còn có nhiệm vụ giúp đỡ Dương Thanh.
“Mang đi, xử lý sạch sẽ chút!”, Dương Thanh hờ hững nói.
“Vâng, anh Thanh!”
Hai người đàn ông to lớn vội đáp, rồi vác tên sát thủ rời khỏi phòng.
Từ khi tên sát thủ xuất hiện định giết Tần Đại Dũng, cho đến lúc Dương Thanh giải quyết ông ta, toàn bộ quá trình chỉ trong vòng vẻn vẹn năm phút.
Nhưng Châu Ngọc Thúy tận mắt chứng kiến tất cả chuyện này, lúc này trong mắt bà ta toàn là sự kinh hãi.
Vừa rồi Dương Thanh dặn dò hai tên đô con kia mang người đi dọn dẹp sạch sẽ, như thế là có ý gì?
Muốn giết ông ta?
Châu Ngọc Thúy kinh hãi đến cực điểm.
Bà ta đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi tên sát thủ này xuất hiện đúng lúc, nếu không, kết cục của ông ta chẳng phải chính là kết cục của mình sao?
“Cậu … cậu định làm gì?”
Thấy Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía mình, Châu Ngọc Thúy toàn thân lạnh cóng, suýt nữa thì tiểu ra quần.
Đột nhiên bà ta có cảm giác, ánh mắt Dương Thanh nhìn mình như nhìn một người chết vậy.
Dương Thanh không trả lời câu hỏi của Châu Ngọc Thúy, anh đi đến bên cạnh Tần Thanh Tâm để kiểm tra. Sau một hồi, anh phát hiện cô đã ngủ say mới yên tâm.
Anh lấy điện thoại di động ra bấm gọi, bên kia nhanh chóng bắt máy: “Cậu Thanh!”
“Tra cho tôi một chuyện. Có một người tên là Hồng Nham ở Châu Thành, ông ta đã phái người đến Giang Hải để giết bố vợ tôi. Hỏi ông ta xem ai là người muốn giết bố vợ tôi?”, Dương Thanh hỏi.
“Vâng!”
Cúp điện thoại xong, Dương Thanh cũng không có ý định rời đi, anh ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, không nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Còn Châu Ngọc Thúy, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, bà ta làm gì còn tâm trí ngủ nghê gì nữa?
Bây giờ bà ta chỉ muốn rời đi, nhưng lại không dám.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Dương Thanh liên tục gõ ngón tay lên mặt bàn bên cạnh, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Đã hai rưỡi sáng, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Dương Thanh gõ bàn.
Mỗi lần gõ, giống như đang gõ vào trái tim của Châu Ngọc Thúy vậy.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Dương Thanh reo lên, anh lạnh lùng đảo mắt nhìn Châu Ngọc Thúy một cái, sau đó bấm loa ngoài.
“Cậu Thanh, Hồng Nham đã khai rồi. Là Trịnh Dương của nhà họ Trịnh đưa cho cậu ta năm triệu, bảo cậu ta giết bố vợ cậu!”
Giọng Trần Hưng Hải truyền đến.
Nhưng cái tên Trịnh Dương phát ra từ miệng Trần Hưng Hải lại khiến Châu Ngọc Thúy như bị sét đánh, tim đập thình thịch.
Chắc chắn bà ta biết tại sao Trịnh Dương lại thuê người giết Tần Đại Dũng, hẳn là vì Trịnh Mỹ Linh rồi.