Dương Thanh ngơ ngác, anh cứ tưởng đối phương đã biết anh là chủ tịch của tập đoàn Tân Thảo, không ngờ hắn dám nói chuyện với anh như thế.
Rõ ràng đối phương cũng không biết Dương Thanh là ai.
Âm lượng điện thoại của Dương Thanh rất lớn, Tiêu Chỉ Tinh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, không khỏi phá lên cười: “Dương Thanh, cậu đề cao bản thân quá rồi đấy? Bảo sếp Lưu của chúng tôi đích thân xuống đây gặp cậu á, thể diện của cậu lớn ghê nhỉ”.
Mã Siêu cũng nổi giận: “Anh Thanh, bây giờ em sẽ đi xách thằng khốn đó xuống đây, dám nói chuyện với anh kiểu đấy, đúng là chán sống rồi”.
Dương Thanh vốn không muốn làm to chuyện ở tập đoàn Tân Thảo, không ngờ sếp Lưu này lại hống hách đến thế.
“Đợi thêm đã!”
Dương Thanh nói rồi tiếp tục gọi điện thoại cho Lưu Kỳ.
“Mẹ kiếp! Đầu óc mày có vấn đề đúng không, ông đây đã nói rồi, nếu mày quấy rầy ông đây nữa, ông đây sẽ giết mày, không ngờ mày vẫn dám gọi điện”.
Sau khi nghe máy, Lưu Kỳ không hề cho Dương Thanh cơ hội để báo thân phận, chưa gì đã tức giận quát: “Giỏi lắm, mày chờ đó cho tao, giờ tao xuống ngay”.
Cuộc gọi lại bị ngắt.
“Ha ha ha ha…”
Tiêu Chỉ Tinh không quan tâm tới hình tượng, phá lên cười.
“Dương Thanh, chắc chắn cậu không biết, sếp Lưu đã giật giải quán quân đấu vật rất nhiều lần, thế mà cậu vẫn dám quấy rầy anh ấy, cậu xong rồi, xong đời rồi”.
Tiêu Chỉ Tinh kích động nói, rất muốn xem cảnh Dương Thanh bị Lưu Kỳ đánh một trận rồi ném ra ngoài.
“Thế ư?”
Không đáng để tức giận vì người phụ nữ này.
“Dương Thanh là ai? Cút ra đây cho tao!”
Đúng lúc này, một bóng người cường tráng bước ra khỏi thang máy rồi tức giận quát.
Mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Trong mắt Tiêu Chỉ Tinh tràn ngập vẻ trêu ngươi, như thể đã thấy cảnh Dương Thanh bị Lưu Kỳ đánh tơi bời rồi ném khỏi tập đoàn Tân Thảo.
Lưu Kỳ cũng chú ý đến Dương Thanh và Mã Siêu đang bị đám bảo vệ bao vây, lập tức nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chính mày đã bảo tao xuống gặp mày à?”
“Muốn chết đúng không!”
Mã Siêu nhíu mày, tức giận quát.
“Mẹ kiếp! Ở địa bàn của ông đây mà vẫn dám nói chuyện với ông đây như thế, đúng là không biết trời cao đất dày”.
Lưu Kỳ khoát tay: “Đánh gãy tay chân thằng oắt này rồi ném khỏi tập đoàn Tân Thảo cho tôi”.
“Sếp Lưu không phân biệt đúng sai, chưa gì đã định đánh gãy tay chân anh em của tôi à?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, có người đến tìm anh, anh không sợ làm lỡ việc quan trọng của tập đoàn ư?”
Dương Thanh vốn có thể lấy hợp đồng và thủ tục mà nhà họ Tiết đã chuẩn bị sẵn ra luôn.
Nhưng anh không làm thế, anh muốn xem xem rốt cuộc người đàn ông hống hách này có tư cách ở lại tập đoàn Tân Thảo không.
Mã Siêu cũng không phải người thích quản lý doanh nghiệp, hay nói cách khác, chỉ cần Lưu Kỳ thích hợp, sau này chuyện ở tập đoàn Tân Thảo sẽ do hắn quyết định.
Còn Mã Siêu chỉ là ông sếp ngồi không mà thôi.
“Tao làm việc thế nào cũng không cần giải thích với mày nhỉ?”
Lưu Kỳ ngạo nghễ nói: “Ông đây là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, trừ chủ tịch ra, ông đây to nhất!”
“Dương Thanh, sếp Lưu đã làm ở tập đoàn Tân Thảo nhiều năm, bằng không tập đoàn đã không bổ nhiệm anh ấy làm tổng giám đốc rồi”.