Chương 246: Gia tộc chó má
Trịnh Dương vô cùng tức giận quát lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Dã Mai hơi nhếch miệng cười lạnh.
Châu Ngọc Thúy bị xếp cho ngồi ở bàn ăn trong góc nghe được tiếng quát của Trịnh Dương, bất chợt rùng mình.
Tuy nhà họ Trịnh ở Châu Thành không phải là danh gia vọng tộc cho cam, nhưng mấy năm nay tập đoàn Trịnh Hòa phát triển nhanh chóng, nên nhà họ Trịnh ở Châu Thành cũng có chút đỉnh quyền thế.
“Thanh Tâm, con còn không mau xin lỗi chú út của con đi!”
Châu Ngọc Thúy lo sợ thúc giục. Bà ta chỉ lo xin lỗi chậm sẽ làm Trịnh Dương bất mãn.
Mấy người khách ngồi gần đó nghe Châu Ngọc Thúy nói vậy đều lộ vẻ khinh thường.
Trước đó, lúc Châu Ngọc Dung và Châu Ngọc Kiệt xúm lại bắt nạt Tần Thanh Tâm và Tần Y, Châu Ngọc Thúy làm mẹ trốn ở ngoài xa, không nói giúp một câu nào.
Bây giờ Trịnh Dương bảo Tần Thanh Tâm xin lỗi, Châu Ngọc Thúy lại đẩy con gái mình ra.
Tần Thanh Tâm và Tần Y đã quá mức thất vọng về bà ta từ lâu, nên khi bà ta nói ra những lời này cũng không khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.
Dương Thanh hờ hững nhìn Trịnh Dương, ánh mắt có phần sắc bén.
Lúc này Tần Thanh Tâm đứng lên, bình tĩnh nhìn Trịnh Dương: “Tôi không làm gì sai, chú dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?”
“Sao lại không sai? Cô là cháu mà dám sỉ nhục vợ tôi ngay trước mặt mọi người. Chẳng lẽ cô không nên xin lỗi à?”, Trịnh Dương tức giận nói.
Tần Thanh Tâm cười lạnh: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên. Câu này là do chính miệng vợ chú nói ra. Mọi người có mặt ở đây đều nghe được hết. Sao bây giờ lại thành tôi sỉ nhục dì chứ?”
“Nói vớ vẩn!”
Trịnh Dương tức giận nói: “Nhà họ Trịnh tôi nắm giữ 100% cổ phần của tập đoàn Trịnh Hòa, sao có thể thiếu nợ mà không trả được?”
“Chú cứ về hỏi dì đi!”
Tần Thanh Tâm bình tĩnh nói: “Tôi cũng rất muốn biết, chú là người thừa kế tập đoàn Trịnh Hòa có giá trị thị trường lên tới hàng chục triệu, sao dì của tôi, vợ của chú có thể nợ năm trăm nghìn tới bốn năm mà không trả đồng nào?”
“Hay là tập đoàn Trịnh Hòa chỉ muốn tạo dựng tên tuổi, thu chẳng bằng chi, cho nên thậm chí không lấy ra được năm trăm nghìn?”
Ầm!
Câu nói này của Tần Thanh Tâm khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Trịnh Dương là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trịnh Hòa. Mặc dù Trịnh Đức Hoa vẫn là chủ tịch nhưng Trịnh Dương đã bắt đầu tiếp quản công ty.
Tần Thanh Tâm lại nói tập đoàn Trịnh Hòa thậm chí không lấy ra nổi năm trăm nghìn.
“Láo toét!”
Trịnh Dương giận dữ nói: “Tập Đoàn Trịnh Hòa phát triển rất tốt, sao có thể để cho một người ngoài như cô nói này nói nọ?”
Trong lòng Trịnh Dương mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta liếc nhìn Châu Ngọc Dung, chỉ thấy sự lo lắng trong mắt bà ta.
Rõ ràng Tần Thanh Tâm không nói dối, Châu Ngọc Dung thật sự thiếu nợ không trả tiền.
Đương nhiên Trịnh Dương sẽ không chất vấn Châu Ngọc Dung ngay trước mặt mọi người. Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thanh Tâm rồi nói với giọng điệu đe dọa: “Con bé này, cô nói chuyện phải có bằng chứng, nếu không có bằng chứng thì chính là vu cáo hãm hại người khác. Tôi có thể kiện cô tội phỉ báng, phá hỏng danh tiếng của của tập đoàn Trịnh Hòa đấy!”
“Chú cứ việc kiện. Nếu tôi không tới tòa, xem như tôi thua!”
Tần Thanh Tâm nói vô cùng khí phách. Cô không hề sợ sự uy hiếp của Trịnh Dương.
Mãi đến lúc này, Trịnh Dương mới nhận ra cô gái này không hề đơn giản.
Đúng lúc này, bảy, tám chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng triệu đồng chạy đến làng du lịch nông thôn.
“Em rể, khách mà chú mời tới rồi!”
Châu Ngọc Kiệt vui vẻ đi đến sảnh tiệc.
“Sếp Trịnh, thật ngại quá, chúng tôi đến muộn. Lúc nãy có cuộc họp quan trọng, vừa tan họp là tôi vội đến ngay”.
Một người trung niên vừa cười lớn vừa bước vào sảnh tiệc, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đẹp đang khoác lấy cánh tay của ông ta.
“Ha ha, không muộn không muộn, chủ tịch Vương có thể đích thân đến tham dự đám cưới của cháu tôi là vinh dự cho thằng cháu của tôi rồi. Chủ tịch Vương, xin mời vào trong!”
Trịnh Dương cười lớn nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Sếp Trịnh, chúc mừng!”
“Sếp Trịnh, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
…
Ngay sau đó, có bảy tám doanh nhân của Châu Thành liên tục bước vào.
Tất cả bọn họ đều không ngoại lệ, chỉ vì Trịnh Dương nên mới đến đây chúc mừng.
Ai không biết còn tưởng người làm đám cưới hôm nay là con trai của Trịnh Dương đấy.
Châu Ngọc Kiệt đã sớm cười không ngậm được mồm.
Đối với ông ta, mấy người vừa tới đều là nhân vật lớn, bọn họ có thể đến tham dự đám cưới của con trai ông ta là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
“Không hổ danh là em rể, toàn quen biết với những người tai to mặt lớn. Chắc đến lúc Mỹ Linh cưới, hẳn sẽ có nhiều nhân vật tiếng tăm hơn nữa đến tham dự nhỉ?”
Châu Ngọc Kiệt đi đến bên cạnh Trịnh Dương, cảm kích nói.
“Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu không phải mấy người bạn của em đang đi công tác nước ngoài, chắc còn có mấy nhân vật lớn nữa đến đấy”, Trịnh Dương đắc ý nói.
Tuy ông ta nói vậy nhưng trong lòng lại liên tục cười khẩy.
Nếu không phải Trịnh Đức Hoa nói cho ông ta biết hôm nay có nhân vật lớn đến tham dự tiệc cười của nhà họ Châu, bảo ông ta tìm cách chủ động gần gũi với nhà họ Châu, sao ông ta có thể dẫn nhiều bạn làm ăn tới đây chứ?
Những người vừa tới đều là chủ tịch các công ty có giao dịch kinh doanh với tập đoàn Trịnh Hòa, hơn nữa bọn họ đều phải dựa vào nhà họ Trịnh mới có thể hoạt động tiếp được.
Mục đích ông ta gọi những người này tới đây là để lấy lòng nhân vật lớn đến nhà họ Châu kia.
“Chồng à, ông thật lợi hại. Không ngờ lại có nhiều nhân vật lớn nể mặt ông, chủ động đến tham dự đám cưới như vậy”.
Châu Ngọc Dung đắc ý nói, còn cố ý liếc nhìn về phía Tần Thanh Tâm.
“Em rể quả nhiên lợi hại. Xong đám cưới của thằng Khải, bọn chị nhất định sẽ mời chú ăn một bữa thịnh soạn”.
Dã Mai cũng cười vô cùng rạng rỡ.
Ban nãy Tần Thanh Tâm đòi nợ Châu Ngọc Dung và Châu Ngọc Kiệt trước mặt nhiều người khiến bà ta rất mất mặt.
Bây giờ Trịnh Dương lại dẫn những người này đến, cuối cùng cũng khiến bọn họ vớt vát được chút mặt mũi.
“Ha ha, đều là người một nhà, chị dâu không cần khách sáo”, Trịnh Dương cười lớn nói.
Ông cụ Châu nhìn thấy cảnh tượng này cũng cực kỳ hài lòng, vui vẻ nói: “Hôm nay nhờ có Trịnh Dương mà nhà họ Châu chúng ta mới nở mày nở mặt!”
Nhìn cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt bên bàn của ông cụ Châu, Tần Thanh Tâm đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.
Dương Thanh tặng hộp trà trị giá mấy chục triệu nhưng ông cụ Châu cũng chẳng hề để ý đến anh. Ngược lại Trịnh Dương vờ vịt đạo đức giả lại khiến ông cụ vui như Tết.
Tần Thanh Tâm không cảm thấy mất mát vì bản thân bị xa lánh, cô chỉ cảm thấy bất công cho Dương Thanh.
Nhìn dáng vẻ mất mát của Tần Thanh Tâm, Dương Thanh khẽ nắm tay cô, dịu dàng nói: “Tâm, anh chẳng quam tâm gì cả, chỉ quan tâm đến em và con gái thôi!”
Nghe được những lời gần như tỏ tình của Dương Thanh, trái tim Tần Thanh Tâm đập thình thịch. Cô cố tình trừng mắt với Dương Thanh.
Tần Y nhìn gia đình ba người hạnh phúc với ánh mắt ước ao. Cô ta cũng thật sự mừng cho bọn họ.
Lúc này, một người trung niên chợt xuất hiện trong sảnh tiệc.
“Trời đất! Ngọc Kiệt, đó là Lạc Bân tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà. Sao ông ta lại đến đây?”
Trịnh Dương đột nhiên nhìn thấy Lạc Bân ở cửa, lập tức kinh ngạc hỏi.
Ông ta chợt nhớ ra rằng bố mình đã nói hôm nay sẽ có một nhân vật lớn tới tham dự đám cưới của nhà họ Châu. Bố bảo ông ta phải tìm cách tạo quan hệ với đối phương. Lẽ nào nhân vật lớn đó chính là Lạc Bân?
Châu Ngọc Kiệt chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp Lạc Bân, nhưng ông ta cũng biết tập đoàn Thành Hà là công ty lớn nhất ở Châu Thành.
“Ôi đệch! Chú đừng nói với anh người đứng ở cửa kia là Lạc Bân đấy nhé?”
Châu Ngọc Kiệt cũng đờ đẫn.
“Anh bớt nói nhảm đi, mau đi với em ra đón tiếp đi chứ!”
Trịnh Dương vội vàng chủ động đi tới đón tiếp Lạc Bân.
“Sếp Lạc, chào ông!”
Trịnh Dương đi tới trước mặt Lạc Bân và khúm núm nói, lưng ông ta cũng sắp cúi xuống chín mươi độ rồi.
“Ông là?”
Lạc Bân nhíu mày hỏi.
“Tôi là Trịnh Dương, tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh Hòa!”
“Tôi là Châu Ngọc Kiệt của nhà họ Châu. Hôm nay là đám cưới của Châu Khải con trai tôi. Không ngờ sếp Lạc lại đích thân tới tham dự lễ cưới, quả thật là vinh dự của nhà họ Châu tôi. Sếp Lạc, mời vào trong!”
Trịnh Dương và Châu Ngọc Kiệt lần lượt nói, hai người đều kích động.
Tập đoàn Thành Hà là công ty hàng đầu sánh ngang với nhà họ Trần và nhà họ Viên. Nghe đồn có một nhân vật lớn đứng phía sau. Mà nhà họ Dương vốn là chủ tập đoàn Thành Hà lại bị nhân vật lớn phía sau Lạc Bân tiêu diệt.
Có thể tưởng tượng được Trịnh Dương và Châu Ngọc Kiệt kính trọng Lạc Bân tới mức nào.
“Cút!”
Lạc Bân vừa nghe được hai cái tên này thì sắc mặt sa sầm, giận dữ nói: “Gia tộc chó má gì, cũng xứng để tôi tới tham dự đám cưới của con trai ông sao?”